Download App
25% Trở về quá khứ / Chapter 1: Chương 1 chuyển sinh
Trở về quá khứ Trở về quá khứ original

Trở về quá khứ

Author: Hoang_Tran_5899

© WebNovel

Chapter 1: Chương 1 chuyển sinh

"Trời ạ! Sao xung quanh mình tối đen như mực thế này, à mình nhớ ra rồi mình đi xe trên đường thì một bà nào đó mặc trang phục kín kín toàn thân tông vào, không biết bà ấy có mắt không mà lại tông vào mình được, mà đây là đâu mới được cơ chứ? Mình bị vậy phải ở trong bệnh viện chứ, hay mình đã chết rồi".

Khi tôi vẫn đang thắc mắc thì phía trước tôi có ánh sáng giúp chói lóa, khiến cho tôi phải che mặt lại.

[Sao chỗ kia sáng vậy nhỉ?chắc là đường ra rồi] 

Nghĩ đến thế thôi liền chạy thật nhanh về phía trước, rồi tôi nghe có hai giọng nói của những người phụ nữ cất lên, nhưng tôi không hiểu cô ấy đang nói gì với tôi, xung quanh tôi bây giờ chỉ chị thấy tối đen như mực, mà không nhìn thấy được gì cả, rồi tôi tiếp tục nghe được giọng của người đàn ông, cũng y như hai người đó tôi cũng không hiểu được. 

[Chắc bọn họ là bác sĩ nhỉ? Nhưng sao bọn họ nói cái gì mà mình không hiểu được hết vậy? Thôi kệ mình sống là được, mà họ tiêm thuốc chưa đủ hay sao mà mình vẫn có thể cảm nhận được này? Mình phải cố gắng nói ra, nếu không mình sẽ chết vì đau mất] .

Nghĩ thế tôi liền cố gắng nói ra, nhưng như thế nào tôi cũng không phát ra được tiếng nào được, tôi cố gắng cử động tay để ba sẽ biết là tôi vẫn còn đang tỉnh, nhưng thứ âm thanh tôi nhận lại là sự cười đùa,vui vẻ.

[Mấy ông còn chưa tiêm đủ điều đâu tôi vẫn còn tỉnh đây nè, cười cái gì muốn tôi bị chết à, này các ông có nghe tôi nói không mà cứ cười hoài thế].

Khi tôi đang thầm chửi, thì có một nước ấm nóng vị như sữa chảy vào miệng tôi, khiếm cho tôi bật ngửa mà không biết chuyện gì đang xảy ra. 

[Ê tôi thương mà lại cho tôi uống sữa là sao? Này mấy ông có biết chữa bệnh hay không ấy, nhưng mà phải công nhận là sữa này ngon thế nhỉ?]

Khi tôi đang suy nghĩ một cách vu vơ thì tôi cảm thấy cơ thể mình bị bưng lên một cách dễ dàng, điều này lại làm cho tôi không khỏi ngạc nhiên.

[Sao cơ thể mình lại dễ dàng bị bưng lên thế này?, mình nhớ là tuy cơ thể mình hơi gầy thật nhưng, nhưng tôi cũng là một người trưởng thành mà cũng khá nặng ấy chứ]

Khi tôi đang mãi thắc mắc thì đột nhiên người bưng tôi đặt tôi xuống một chỗ khác êm ái hơn, rồi một tiếng "chụp" vào trán tôi làm cho tôi không biết nói gì lên lời, tôi là không biết thời gian đã trôi qua bao lâu mà tôi vẫn có thể sống sót, ngày nào họ cũng đi vào thay đồ cho tôi, cho tôi uống sữa rồi, và vệ sinh cho tôi, rồi không biết đã trãi qua bao lâu, thì tôi đã bắt đầu thấy mắt mình xuất hiện nhiều tia ánh sáng, suy tôn mở mắt ra hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là là bốn bề được làm bằng gỗ, ra chỗ tôi đang nằm là một cái nôi.

[Hmmm cái gì vừa mới diễn ra vậy trước mắt mình vậy, lần đầu tiên tôi thấy là bệnh viện được làm bằng gỗ đấy, mà sao tôi lại nằm trong chiếc nôi thế này, cái quái gì đây cơ chứ]

Khi tôi đang mãi suy nghĩ thì thì tôi nghe thấy một tiếng vỡ xuất hiện từ đâu đấy, tôi lên ngồi dậy mà nhìn ngó xung quanh thì thấy một người mặt đồng phục giống như những người xưa, tuổi khoảng mười tám đến hai mươi tuổi, đang cúi xuống dọn dẹp cái gì đó? Khi tôi đang tính hỏi cậu ta, cây cậu ấy ngước lên nhìn tôi mà hét lên, rồi dừng công việc ấy lại, mà chạy ra bên ngoài trong miệng còn nói câu gì đó nữa tôi vẫn không hiểu, khi này tôi không hiểu vì sao mà cậu ấy lại cảm thấy sợ hãi khi thấy tôi như vậy, tôi liền nhìn xung quanh để tìm lấy cái gương để xem mặt mình sao mà làm người ấy sợ hãi đến như thế, sau một lúc tìm tòi thì tôi cũng thấy chiếc gương, khi tôi nhìn chính mình trong đó thì làm cho tôi càng sốc hơn cậu lúc này nữa.

[Sao cơ thể mình lại biến thành trẻ con thế này, mà còn đôi mắt mình nữa sao nó lại trở lên đỏ như máu thế, cái quái gì quái gì đang diễn ra với cơ thể mình chứ]

Khi tôi không hiểu tại sao cơ thể mình lại bị teo nhỏ và mắt bị đỏ đến như thế, thì tôi nghe thấy phía đằng trước cửa của phòng tôi có tiếng người, sau đó có rất nhiều người mặc giáp đi đến chỗ tôi và không thể thiếu cậu chàng ấy nữa , trong số đó có một người đàn ông ở độ tuổi trung niên, mặc quần áo rất là sang trọng hơn những người khác, đi đến chỗ tôi sau một lúc quan sát tôi khuôn mặt của ông ấy xuất hiện vài nét giận dữ, sau đó ông ấy bỗng hết lớn, rồi ông ấy rời đi, tiếp theo đó xuất hiện hai người mặc giáp lấy kiếm, đi đến chỗ tôi, rồi vùng kiếm lên như có ý định muốn giết tôi. 

[Này bình tĩnh nào mấy anh trai, chuyện gì cũng phải cứ từ từ nói chứ, sao lại giơ kiếm lên định giết em là như thế nào?]

Những điều tôi muốn nói ra nhưng không thể nào phát ra tiếng được, như vậy là tôi biết mình sắp chết rồi, tôi cũng đành nhắm mắt mà chấp nhận số phận, thì đột nhiên có một tiếng của một người phụ nữ vang lên, làm cho hai mắt tôi mở ra để xem ai là chủ nhân của câu nói đó, và làm cho hai thanh kiếm dừng lại trước mặt tôi dừng lại, sau đó một người phụ nữ từ phía cửa lao đến chỗ tôi mà ôm lấy tôi mà khóc lóc, sau đó thì người đàn ông mặc đồ sang trọng quay lại chỗ tôi, và người phụ nữ ấy cùng người đàn ông cãi nhau một trận, nhưng tôi không hiểu bọn họ đang cãi nhau như thế nào.

[Mấy bọn họ cãi nhau thì kệ đi nhưng mà, sao thấy cảnh này cứ quen quen như mấy bộ manga về chuyển sinh vậy, vậy không lẽ mình đã chuyển sinh rồi sao, nó cứ thật sao mình cứ tưởng nó là trò bịp bợm thôi chứ, không ngờ tới luôn đó] 

Khi tôi đang thầm nhủ trong nhân lòng thì, hai người đó cũng cãi xong rồi người đàn ông mặc bộ đồ sang trọng và hai người lính kia cũng rời đi, trong phòng giờ đây chỉ có mình tôi và người phụ nữ kia, sau một lúc khóc lóc thì người phụ nữ ấy bưng tôi lên ôm vào lòng, rồi hôn tôi một cái vào trán rồi đặt tôi vào chiếc nôi mà rời đi, khi người phụ nữ ấy rời đi, thì trong đầu tôi lại xuất hiện những suy nghĩ mông lung.

[Thực sự là mình đã chuyển sinh rồi à, vậy thì hai người đó là cha mẹ mình nhỉ, mình lại chuyển sinh trong một gia đình giàu có chăng? Kệ cái việc xuất thân đi nhưng sao người đàn ông đó lại muốn giết mình nhỉ? mình nhớ trong mấy bộ manga về chuyện sinh thì mắt họ có nhiều màu mà khác nhau là bình thường mà sao họ lại muốn giết mình nhỉ?]

Khi tôi đang mãi suy nghĩ thì trong cơ thể tôi lại xuất hiện một cảm giác buồn ngủ ập tới, khiến cho hai con mắt tôi dần dần nhắm lại và chìm vào giấc ngủ sâu.


next chapter
Load failed, please RETRY

Weekly Power Status

Rank -- Power Ranking
Stone -- Power stone

Batch unlock chapters

Table of Contents

Display Options

Background

Font

Size

Chapter comments

Write a review Reading Status: C1
Fail to post. Please try again
  • Writing Quality
  • Stability of Updates
  • Story Development
  • Character Design
  • World Background

The total score 0.0

Review posted successfully! Read more reviews
Vote with Power Stone
Rank NO.-- Power Ranking
Stone -- Power Stone
Report inappropriate content
error Tip

Report abuse

Paragraph comments

Login