Tình yêu, trong xã hội tôn sùng vẻ đẹp hình thể, đôi khi trở thành cuộc chạy đua để được chấp nhận hơn là sự đồng điệu tâm hồn. Nhiều người sẵn sàng bỏ qua lòng tốt, sự thông minh chỉ để tìm một khuôn mặt đẹp – bởi người ta tin nhan sắc có thể mở mọi cánh cửa, thậm chí quan trọng hơn cả tình yêu đích thực. Ngay cả hạnh phúc cũng thường bị định nghĩa qua tiền bạc và địa vị, khiến những người nghèo hay khác biệt bị xem nhẹ.
Trong thế giới ấy, Kiến Văn – một chàng trai trầm lặng, lập dị, chỉ tìm thấy chỗ dựa trong chiếc vòng tay hình chim hoàng yến, kỷ vật cuối cùng bà ngoại để lại. Đó là nguồn an ủi duy nhất giúp cậu chịu đựng căn nhà ngột ngạt với những cuộc cãi vã triền miên về tiền bạc. Từ ngày bà mất, Kiến Văn thu mình, tránh tiếp xúc, mắc chứng rối loạn cảm xúc.
Có đêm, cậu mơ thấy bà: “Kiến Văn à, cháu gầy quá… không ăn uống như lời bà dặn sao?”
Cậu òa khóc, áp má vào bàn tay gầy guộc nhưng ấm áp của bà, cảm giác quen thuộc xoa dịu tất cả nỗi cô đơn. Nhưng bóng bà tan dần, để lại Kiến Văn ngồi bệt trong bóng tối, ôm chặt chiếc vòng, thổn thức:
“Bà ơi… cháu nhớ bà nhiều lắm…”
Mỗi lần cảm thấy cô đơn, Kiến Văn thường khẽ chạm vào chiếc vòng, như thể bà vẫn ở bên, dịu dàng vỗ về: “Khi nào cháu sợ hãi, hãy nhìn vào nó. Bà luôn ở đây.” Lời dặn ấy trở thành chỗ dựa duy nhất giúp cậu chịu đựng những ngày tháng trong căn nhà đầy tranh cãi.
“Bà ăn nói có lý một chút đi! Tôi đi làm đã mệt mỏi lắm rồi, về nhà còn nghe bà lảm nhảm điếc cả tai!”
“Ông nói ai lảm nhảm hả?!”
Khi mặt trời vừa ló rạng, những tiếng tranh cãi lại vang vọng khắp căn nhà nhỏ. Chúng đan xen và khuếch đại, phá tan sự tĩnh lặng của buổi sáng. Kiến Văn đang chìm trong giấc ngủ vội vàng tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng lộ rõ sự bối rối. Tiếng ồn bên ngoài dội thẳng vào phòng cậu, khiến đầu óc vẫn còn mơ hồ trở nên ngột ngạt.
Cậu loay hoay trên giường, tay tìm kiếm một cách vô thức. Có thứ gì đó rất quan trọng mà cậu cần, nhưng lại chẳng thể nhớ đã để ở đâu. Tiếng cãi nhau tiếp tục leo thang, không ngừng khuấy đảo không gian yên tĩnh của cậu. Cậu lật tung chiếc gối, kiểm tra từng ngóc ngách trên giường.
“Nó đâu rồi?”
Nỗi lo lắng bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt Kiến Văn. Cuối cùng, một tia sáng trong trí nhớ lóe lên. Cậu nhớ ra rằng mình đã đặt thứ đó trong ngăn bàn học. Vội vàng xỏ dép, cậu bước nhanh tới chiếc bàn, mở ngăn kéo ra. Chiếc vòng tay của bà ngoại nằm ngay ngắn ở đó.
Kiến Văn thở phào, cầm lấy chiếc vòng và đeo lại vào cổ tay. Sự hiện diện của nó ngay lập tức mang lại cho cậu cảm giác an toàn và bình tĩnh. Tiếng tranh cãi ngoài phòng khách vẫn tiếp tục, nhưng cậu chỉ khẽ lắc đầu. Đối với Kiến Văn, những cuộc cãi vã như vậy chẳng khác gì một chiếc đồng hồ báo thức – ồn ào nhưng không cần thiết.
Cậu đeo ba lô, bước ra khỏi phòng.
Khi đi vào bếp, tiếng cãi nhau vẫn chưa hề dứt. Bố mẹ cậu đang to tiếng với nhau về vấn đề tài chính, nhưng ánh mắt Kiến Văn không hề lộ ra chút quan tâm nào. Cậu kéo ghế ngồi xuống, lấy lát bánh mì trên bàn, phết một lớp bơ mỏng rồi lặng lẽ ăn.
Hai người này, một người đàn ông và một người phụ nữ, đang to tiếng với nhau thì đột nhiên họ im lặng và nhìn con trai mình. Bà thấy Kiên Văn xuống, lập tức đổi giọng, nhẹ nhàng nói: "Con dậy rồi à? Mẹ xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của con."
Nhưng thay vì trả lời câu hỏi của mẹ mình, Kiến Văn lại bình tĩnh cầm ly sữa lên và ngoan ngoãn uống hết.
“Bố chuyển trường cho con đây là lần cuối! Con phải tự lo liệu, không thì sau này việc làm cũng không có, đừng để bố mẹ lo lắng thêm nữa.”
Giọng người cha khô khan, nhưng bên trong ẩn chứa chút hy vọng mong manh. Ông nhìn Kiến Văn, cảm thấy bất lực trước cậu con trai trầm lặng, ít nói và không hòa nhập. Người mẹ ngồi bên cạnh, như chờ cơ hội để chen vào:
“Con là con trai duy nhất của nhà mình, phải kiếm công việc đàng hoàng, sau còn lo chuyện vợ con. Đừng để cha mẹ lo lắng mãi.”
Bà dừng lại, ánh mắt lướt qua mái tóc dài phủ ngang mắt của Kiến Văn.
“Tóc dài thế này nhìn chẳng ra làm sao cả. Con đẹp trai như vậy, sao không để tóc gọn gàng? Khuôn mặt là tài sản, biết chưa?”
Bà càng nói càng tức giận, giọng ngày một lớn, nhưng Kiến Văn vẫn bình thản ăn uống, như thể những lời ấy chẳng hề chạm đến cậu. Đây là bài ca quen thuộc cậu đã nghe suốt bao năm. Những câu trách móc lặp đi lặp lại nhiều đến mức cậu có thể thuộc lòng.
“Con đi học đây,” Kiến Văn ngắt lời một cách dứt khoát, không để bố mẹ có cơ hội nói thêm. Cậu đeo ba lô lên vai, hờ hững chào rồi bước thẳng ra cửa.
Ngoài sân, ánh mặt trời ban mai chiếu xuống, xóa đi bóng tối còn sót lại trong đêm. Nhưng trong lòng Kiến Văn, cảm giác mệt mỏi và trống rỗng vẫn dai dẳng như một vết thương không lành. Cậu bước đi, mang theo chiếc vòng tay và một trái tim đầy tổn thương, chìm vào guồng quay quen thuộc của cuộc sống.