Âm × Dương
Âm × Dương – Ngôi nhà bên hồ
Họ không gặp nhau.
Họ chỉ để lại lời cho nhau qua chiếc hộp thư gỗ, đặt trước một căn nhà bên hồ – nơi mùa đông không bao giờ dứt và ánh sáng chạm vào mặt nước như ký ức chạm vào tim người.
Âm – người sống trong nhịp hiện tại, luôn bước nhanh hơn thời gian một nhịp.
Dương – người bị mắc kẹt giữa những năm tháng đã qua, sống chậm như thể sợ làm đổ vỡ điều gì chưa kịp nói.
Cả hai tưởng như chỉ là hai người xa lạ, nhưng dòng chữ của họ nối hai thời gian, hai thế giới, hai cách thở khác nhau.
Một người viết để nhớ, người kia viết để quên — mà cuối cùng, cả hai đều học được cách yêu lại chính mình qua sự phản chiếu của người còn lại.
Ngôi nhà bên hồ không phải là nơi ở, mà là ngưỡng cửa giữa “có thể” và “không thể”.
Âm không biết vì sao mỗi khi nhận được thư của Dương, thế giới lại sáng hơn một chút.
Dương cũng không hiểu vì sao bóng nắng trên hồ lại mang hình dáng một người anh chưa từng gặp.
Và rồi, một ngày nọ, thời gian cũng mỏi mệt.
Hồ thôi phẳng lặng, mặt nước nhăn lại như một tờ thư chưa kịp gửi.
Một người phải chọn: ở lại với hiện tại, hay bước qua ranh giới để tìm nhau trong một khoảnh khắc vĩnh cửu.
Có thể họ chưa bao giờ gặp.
Nhưng đôi khi, chỉ cần hai linh hồn cùng lắng nghe nhau đủ lâu, thế giới cũng sẽ tự mình tìm cách giao nhau.
---
«“Tình yêu không cần cùng thời điểm, chỉ cần cùng tần số.”
– Âm và Dương, hai con người ở hai phía của cùng một mặt hồ.»