BÓNG MA TRONG CHIẾN LOẠN
Năm 1914, khi tiếng súng đầu tiên của chiến tranh vang vọng khắp châu Âu, ở một vùng hẻo lánh nằm giữa hai phòng tuyến, có một ngôi nhà nhỏ ẩn mình giữa thung lũng. Ngôi nhà ấy là nơi trú ngụ của gia đình Vân Ly và Uyển Nhiên – đôi anh em song sinh, cùng vừa tròn mười tám tuổi. Họ lớn lên trong yên bình, quen với hương đồng gió nội, tiếng cối xay gạo của mẹ, giọng đọc sách trầm ấm của cha vào những buổi tối dài mùa đông. Thế giới ngoài kia rối ren, nhưng ngôi nhà này vẫn như một ốc đảo nhỏ, tưởng như không bao giờ chạm đến khói lửa.
Thế nhưng, chiến tranh vốn không chừa một ai. Khi Vân Ly cùng em gái ra ngoài giúp một người hàng xóm sửa lại kho lúa bị gió quật, phía xa chân trời đã vọng lại những tiếng pháo đầu tiên. Âm thanh ấy như lưỡi dao lạnh lẽo, xé toạc không gian, báo hiệu rằng vùng đất họ sống sắp trở thành chiến trường. Họ không ngờ rằng, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cả thế giới riêng tư của mình sẽ vĩnh viễn thay đổi.
Trong lúc hai anh em vắng nhà, một toán lính bất ngờ tràn vào làng. Ngôi nhà nhỏ của họ, nằm ngay giữa hai cánh quân đang giành giật từng tấc đất, trở thành điểm tạm chiếm. Cha và mẹ họ, vốn hiền lành, chỉ biết ôm lấy nhau và cầu mong được tha. Nhưng trong sự hỗn loạn, tiếng quát tháo, và cơn hoảng loạn của binh sĩ, loạt đạn vô nghĩa đã kết liễu cả hai. Ngôi nhà từng đầy ắp tiếng cười biến thành một đống tro tàn và máu lạnh.
Khi Vân Ly và Uyển Nhiên quay về, mặt trời vừa xuống núi, bầu trời đỏ như lửa. Từ xa, họ đã thấy khói bốc lên nghi ngút. Trái tim Vân Ly thắt lại, đôi chân nặng trĩu, trong khi Uyển Nhiên run rẩy, không tin vào mắt mình. Hình ảnh cha mẹ họ nằm bất động giữa căn nhà sập nát như một nhát dao chém vào ký ức tuổi thơ. Uyển Nhiên òa khóc, ngã quỵ xuống bên cạnh thi thể cha mẹ, còn Vân Ly lặng lẽ siết chặt bàn tay, môi cắn đến bật máu mà không thể bật ra một tiếng.
Khoảnh khắc ấy, họ nhận ra chiến tranh tàn nhẫn đến mức nào: nó không cần lý do, không chọn lựa, cũng chẳng quan tâm kẻ chết là ai. Người ta có thể mất đi cả gia đình chỉ trong một buổi chiều. Những năm tháng bình yên tan biến chỉ trong một cơn gió súng đạn.
Sau tang tóc, hai anh em bơ vơ không chốn nương tựa. Căn nhà từng là điểm tựa giờ chỉ còn là đống đổ nát, nhưng trong lòng họ, ký ức về cha mẹ vẫn cháy bỏng. Vân Ly, với đôi mắt ngấn lệ nhưng chứa đầy kiên cường, thề rằng phải bảo vệ em gái bằng mọi giá, dù trước mặt họ là con đường mịt mù. Uyển Nhiên, dù yếu đuối, lại trở thành ngọn lửa nhỏ, nhắc anh rằng giữa tro tàn vẫn có hy vọng.
Họ lên đường, đi mãi trong bóng tối của chiến tranh, nghe quanh mình là tiếng gào thét của súng đạn, tiếng rên xiết của thương binh, và cả những lời than khóc lạc loài. Mỗi bước đi, Vân Ly và Uyển Nhiên đều thấy rõ hơn sự vô nghĩa của cuộc tàn sát này: những người lính trẻ gục ngã, những làng mạc hoang tàn, những đứa trẻ bỗng mồ côi như họ.
Thế nhưng, giữa địa ngục ấy, hai anh em vẫn nắm chặt tay nhau, quyết không để mất nốt điều cuối cùng mà chiến tranh chưa kịp cướp đi: tình thân. Bởi có lẽ, chỉ có tình thương mới đủ sức thắp sáng chút nhân tính le lói trong thời đại mà con người bị biến thành những con số vô hồn trên bản đồ của kẻ cầm quyền.