Cô ta cúi đầu: "Nghe thấy rồi ạ."
Lúc này Tô Vấn mới hằm hằm quay người đi về phía chiếc xe bảo mẫu.
Tô Phục siết chặt nắm tay, nhướng mắt nhìn theo, tròng mắt hơi đỏ. Cô ta đi về hướng ngược lại, gọi điện thoại: "Ba, con gặp chú Tư rồi."
Phía bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của một người đàn ông: "Con đừng chọc giận chú ấy, ông nội con còn sống ngày nào thì kể cả chú ấy không chịu về nhà cũng vẫn là thái tử gia duy nhất của nhà họ Tô ở Tây Đường."
Thái tử gia ư?
Đúng thế, đứa con vàng ngọc của ông nội, vừa ra đời đã được kế thừa cả nhà họ Tô. Ông nội cô ta già như thế vẫn còn bo bo nắm quyền, chẳng phải là đang giữ gìn giang sơn cho thái tử của ông ta thì là gì?