Download App

Chapter 2: Chương 2

Quyển 1 - Chương 1: Mùa khai giảng

Quảng Châu, ngày 29 tháng 8.

Mùa khai trường mới lại đến, trên sân ga náo nhiệt tưng bừng giăng đầy băng-rôn hoan nghênh tân sinh của các trường đại học.

Hôm nay người phụ trách đến nhà ga đón tân sinh của C đại là hội phó hội học sinh Giang Tuyết, sinh viên năm bốn hệ Lịch Sử. Giang Tuyết là một đại mỹ nữ, tóc dài chân dài, tính cách rộng rãi lại nhiệt tình, cô nàng đứng gồng mình chịu đựng ánh nắng chói chang nguyên cả buổi chiều chỉ để làm tròn trách nhiệm đón tân sinh.

Bốn giờ rưỡi chiều, Giang Tuyết vừa mới dàn xếp xong mấy sư muội bên học viện văn, ngẩng đầu liền nhìn thấy cách đó không xa đứng một nam sinh dáng người cao lớn. Người nọ mặc áo T-shirt đen cùng quần bò, bởi vì chiều cao nổi trội mà dù đứng trong đàn người c��ng vô cùng bắt mắt. Đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón bị cố ý kéo thấp, trên mặt lại đeo một cái kính râm to đùng, chỉ để lộ ra chiếc cằm với đường cong gọn gàng, khoé môi hơi hơi mỉm cười.

Thấy băng-rôn hoan nghênh tân sinh của C đại, nam sinh liền bước về phía bên này.

Người này mới xuất hiện liền phô ra tạo hình ngầu dữ vậy? Cả đám người ai nấy cũng đều nhịn không được ghé mắt nhìn.

Nam sinh dừng lại trước chỗ bày quầy đón tân sinh, đưa tay kéo kính râm xuống, lịch sự hỏi "Cho hỏi xe bus của trường mấy giờ mới đến?"

Giang Tuyết nhìn thẳng vào mắt nam sinh kia, bất giác ngẩn người.

Diện mạo của người này vô cùng anh tuấn, vẻ mặt giống như luôn mỉm cười khiến người khác cảm thấy thân thiện dễ gần. Chất lượng tân sinh năm nay có thể nói là tốt vô cùng, đứng ở quầy đón tân sinh từ sáng tới giờ thấy bao nhiêu là trai xinh gái đẹp, bất quá trên người nam sinh này lại có một loại khí chất rất đặc biệt... Thật sự là sinh viên mới sao? Như thế nào mà cả người không có một chút ngây ngô cùng non nớt đặc trưng của tân sinh nhỉ?

Trong lòng tuy có chút nghi hoặc, nhưng Giang Tuyết vẫn nhiệt tình trả lời "Sắp tới rồi, sư đệ ở học viện nào vậy?"

Nam sinh trả lời "Lịch sử."

Nghe vậy Giang Tuyết liền cười nói "Vậy cũng thật tình cờ ha, chị cũng bên lịch sử. Sau này có gì cần giúp đỡ cứ tìm chị, phải rồi, chị tên Giang Tuyết, là trưởng lớp A1 bên hệ lịch sử."

Đúng lúc này, di động của Giang Tuyết đột nhiên vang lên, là một vị bạn học cùng phụ trách đón tân nhân với Giang Tuyết, báo cho cô biết l�� xe trường đã đến.

Giang Tuyết gọi mấy tân nhân tập họp lại, sau đó dẫn cả đám chậm rãi đi đến bãi đỗ xe đối diện.

Giang Tuyết bảo mấy tân sinh theo thứ tự lần lượt lên xe, bản thân mình lên sau cùng hết. Lên xe, cô nàng đưa mắt nhìn một loạt, phát hiện chỗ ngồi của nam sinh cùng hệ lịch sử lúc nãy còn ghế trống, lập tức bước đến ngồi xuống.

Cô nàng nghiêng đầu dòm sang, thấy nam sinh hai tai đeo headphone, lúc này đang cúi đầu chơi game trên di động.

Người này có một đôi bàn tay rất đẹp, mười ngón tay đều thon dài, khớp xương đều đặn, nhìn đôi bàn tay lướt nhanh gõ trên màn hình di động của cậu ta tạo cảm giác như một nghệ sĩ dương cầm đang say mê ngồi bấm những phím đàn diễn tấu một nhạc khúc với độ khó cực cao, nhanh tới mức làm người ta hoa mắt.

Vẻ mặt của anh nghiêm túc vô cùng, trên di động biểu hiện game đang chơi là "Tiết tấu đại sư".

Đây là một trò chơi đề tài âm nhạc đang rất được mọi người ưa chuộng dạo gần đây. Cách chơi rất đơn giản, dựa theo tiết tấu âm nhạc mà gõ nhịp, càng chính xác tạo thành càng nhiều combo thì sẽ ghi được càng nhiều điểm, nhưng nếu gặp được bài hát có tiết tấu quá nhanh sẽ rất dễ khiến người chơi luống cuống tay chân, là một trò chơi đòi hỏi tốc độ tay phải cực nhanh, cảm giác tiết tấu lẫn năng lực phản ứng phải nhạy.

Giang Tuyết nhìn nam sinh chơi một lúc, chỉ thấy con số combo trên màn hình liên tục tăng lên vù vù, hơn nữa không hề miss bất cứ cái nào.

Một ca khúc chấm dứt, trên màn hình lập tức xuất hiện dòng chữ màu vàng rực rỡ "All Combo", Giang Tuyết nhịn kh��ng được cất lời khen "Sư đệ, cậu chơi Tiết tấu đại sư cũng lợi hại ghê! Bài này chị có cố cỡ nào cũng 400 combo là hết cỡ, vậy mà cậu làm một lèo hơn 700 cái combo!"

Nam sinh nói "Bài này độ khó cũng chỉ ở trung bình, khó hơn tôi cũng all combo được, 1200 âm tôi cũng không miss cái nào."

Giang Tuyết "..."

Tên này không biết cái gì gọi là khiêm tốn sao! Một ngàn hai trăm cái combo... Ngón tay không rút gân sao?

Giang Tuyết nhịn không được, moi di động của mình ra nói "Để tôi add WeChat của cậu, chúng ta thử đấu một ván."

Nam sinh nói "Cô thua là cái chắc."

Giang Tuyết không phục nói "Chưa chắc đâu."

Giang Tuyết quét QR code rồi add WeChat của nam sinh, sau đó cô nàng lựa chọn bài tủ nhất của mình "Croatian Rhapsody"

——kết quả là bị thua vô cùng thê thảm! Bị miss một đống âm không nói, tổng số combo còn không bằng một nửa người ta!!

Nam sinh cười vô cùng sung sướng "Đã bảo là bạn thua chắc rồi mà."

Giang Tuyết "..."

Nhìn người này vẻ mặt cười tủm tỉm, Giang Tuyết tự dưng cảm thấy muốn hộc máu.

Bài khó như vậy mà cũng có thể all combo? Tốc độ tay của người này là bao nhiêu vậy, đúng là trâu bò mà!

Giang Tuyết buồn bực nhìn nam sinh tiếp tục đeo headphone, hai tay nhẹ nhàng bấm màn hình di động, nhịn một hồi rốt cuộc nhịn không nổi, lấy di động phát một tin xả bực lên group chat của đám bạn học "Hôm nay đi đón tân sinh, gặp được một tên, hắn chơi Tiết tấu đại sư pro như quỷ ấy, tuỳ tiện gõ mà combo cũng hơn một ngàn, nhìn hắn chơi mấy ván mà cảm giác như sắp sửa nhận không ra trò này vậy! Mệt quá không muốn yêu nữa!"

Xe trường chạy suốt một tiếng, rốt cuộc đến trường, đám tân sinh tay xách nách mang hành lý ào xuống xe, tự chạy đi đăng ký tại các nơi báo danh của hệ mình học, chỉ có nam sinh kia mang hành lý xuống xe, tự thân một mình đi về hướng ký túc xá.

Giang Tuyết tốt bụng nhắc nhở "Sư đệ, em nên đi chỗ báo danh đăng ký trước, đăng ký xong rồi mới được lĩnh chìa khoá ký túc xá."

Nam sinh nói "Không cần, tôi có thể trực tiếp vào ký túc xá."

Giang Tuyết kinh ngạc "Thế ra cậu không phải là tân sinh?"

Nam sinh cười nói "Tôi năm tư rồi, tiện đường quá giang xe trường chút thôi, cảm ơn bạn ha."

Giang Tuyết "..."

Nhìn tên kia xách hành lý nhanh chóng bước đi như bay dần dần mất hút khỏi tầm mắt, Giang Tuyết thực sự là ngh��n họng!

Bồ tèo, năm bốn rồi còn đi ké xe tân sinh! Da mặt dày tới mức này, cũng là một loại trình độ!!

***

Khu ký túc xá nam sinh C đại, toà 1, phòng số 301.

Nam sinh đi ké xe tân sinh đi đến cửa phòng ký túc xá của mình, phát hiện cửa phòng lúc này đang mở, bên trong có một anh chàng đang toàn lực rống to "Đánh chết buff trước! Mau lên mau lên! Giết buff trước!!"

Anh chàng ngồi cạnh cũng không chịu thua kém "Rồi xông lên, giết chết tụi nó!"

"Giết một lèo cả đám, tuyệt cú mèo!"

Trên màn ảnh máy tính hiện lên mấy chữ "Chiến Thắng" rực rỡ, hai nam sinh hưng phấn đánh tay nhau một cái. Nghe thấy âm thanh mở cửa, hai người mới quay đầu lại nhìn, liền thấy một anh chàng cao lớn đẹp trai đang cầm hành lý đứng ngay cửa, nhìn hai người mìm cười "Chào mọi ngư��i."

Hai người ngồi trong phòng đồng thời sửng sốt "Ông là ai?"

"Bạn phòng mới." Nam sinh mang theo hành lý vào phòng, vô cùng phong độ đưa tay nói "Năm bốn hệ lịch sử, Lưu Xuyên, chiếu cố nhiều hơn."

Lưu Xuyên vốn tưởng là phòng ký túc xá nam sinh kiểu gì cũng vừa loạn vừa bẩn, mùi hôi ngợp trời, đến lúc vào phòng 301 này mới phát hiện trong phòng được quét dọn vô cùng sạch sẽ gọn gàng, mùi lạ cũng hoàn toàn không có. Sàn nhà nhìn là biết vừa được lau qua, vẫn còn vệt nước chưa khô, trên giường của mấy anh bạn trong phòng đều có mắc một cái màn, mấy thứ tạp vật cùng hành lý cá nhân đều được màn che lại, từ ngoài nhìn vào liền thấy vô cùng ngăn nắp chỉnh tề. Mà cái giường trống bên kia cũng được thu dọn sạch sẽ, tổng thể mà nói ấn tượng ban đầu khá là ok.

Nếu bạn cùng phòng vì lười mà không thèm dọn, để cho mình một cái giường bẩn loạn, Lưu Xuyên cũng không thể làm gì hơn là tự thân vận động. Nhưng mấy cậu này tính cách cũng rất tốt, chủ động giúp mình dọn dẹp sạch sẽ giường nằm.

Bởi vi vậy nên tâm trạng của Lưu Xuyên rất tốt, dẫn theo thái độ đối với mấy người bạn cũng phòng cũng hữu hảo hơn.

Nam sinh mới nãy kêu gào phải giết buff trước lúc này đứng dậy, bước tới bắt tay Lưu Xuyên, cười nói "Chào bạn, chủ nhiệm có nhắc tới chuyện bạn vào ở với tụi này, hoan nghênh trở thành thành viên của phòng. Tui là Lý Tưởng, là phòng trưởng phòng 301, này chính là Chu Hiểu Vũ, còn bên kia là Dương Đào, ba đứa tụi này đều là sinh viên bên hệ vật lý. Giường trống bên kia là của bạn, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ cứ gọi tui một tiếng. Chúng ta ở chung phòng với nhau, không cần khách khí cái gì hết, hen!"

Nam sinh tên Lý Tưởng này chỉ nhìn vẻ ngoài liền có thể đoán ra cậu ta là mẫu người tính cách thẳng thắn lại nhiệt tình, cười toe toét rất là sáng sủa, chiều cao cũng một mét tám hơn, xấp xỉ với Lưu Xuyên. Tuy rằng có vẻ như yêu chơi game, nhưng lại không giống mấy tên trạch nam bình thường hay gặp, vẻ mặt đều là mụn, ngược lại bộ dạng mày rậm mắt to, nhìn cũng rất đẹp trai.

——Lý Tưởng? Tên có hơi buồn cười tí.

Lưu Xuyên gật đầu, cũng cười nói "Ok, Lý Tưởng đúng không? Mọi người tiếp tục chơi ha, tôi đi dọn hành lý một chút."

Lý Tưởng nói "Vậy cứ tự tiện, tụi này tiếp tục chơi game."

Lưu Xuyên kéo hành lý đến một chỗ trống, sau đó nhanh nh��n dọn dẹp vào vị trí, Lý Tưởng trở lại chỗ ngồi, tiếp tục cùng hai anh bạn chung phòng chơi game.

Mười phút sau, đột nhiên Lý Tưởng vỗ bàn một cái thật kêu, nói "Cái đậu, buff tại sao lại rớt mạng rồi?"

Chu Hiểu Vũ cũng phối hợp vỗ bàn một cái "Buff rớt mạng, trận này thua chắc rồi!"

Lý Tưởng bực bội nói "Vất vả lắm mới thắng được hai trận, người lạ quả nhiên không đáng tin!"

Dương Đào nói "Đúng đó, trận cuối rồi mà thua, xui như cái gì ấy!"

Nghe ba anh bạn cùng phòng tức giận bất bình, giống như là rất bực bội, Lưu Xuyên nhịn không được quay đầu nhìn lướt qua máy tính của họ ——

Vừa nhìn, Lưu Xuyên liền bất giác cảm thấy buồn cười.

Võ Lâm...

Mấy cậu bạn cùng phòng cũng chơi trò này ta...

Trên màn hình máy tính đang biểu hiện b���n đồ cạnh kỹ trường tranh xếp hạng trong Võ Lâm, mấy người đội Lý Tưởng bởi vì một người rớt mạng, nên bị đối phương đánh không ngóc dậy nổi, lúc này đứng ở điểm hồi sinh rối rắm oán giận.

Hình ảnh trò chơi vô cùng quen thuộc, hình thức đoàn chiến vô cùng quen thuộc...

Lưu Xuyên tại trò chơi này chinh chiến ngần ấy năm, những hình ảnh kia với anh quả thực là vô cùng thân thiết.

Lưu Xuyên làm bộ như mình rất "gà" hỏi thăm "Mọi người đang chơi game à? Võ Lâm đúng không?"

Lý Tưởng nói "Đúng vậy, ông cũng chơi trò này?"

Lưu Xuyên nói "Ừ, có từng chơi một dạo."

Lý Tưởng tò mò quay đầu lại hỏi "Ông chơi phái gì"

"Đường Môn." Lưu Xuyên cong khoé môi, mỉm cười bổ sung "Bất quá tôi chỉ mới biết chơi, trình độ rất kém."

Nghe được bạn cùng phòng mới cũng chơi Đường Môn, Lý Tưởng lập tức hưng phấn đứng phắt dậy "Ông cũng chơi trò này? Quả tuyệt vời!"

Quả thật là đạp nát đế giày tìm không thấy, nhặt được ngoài cửa chẳng mấy giây!

Đám người Lý Tưởng muốn đánh cạnh kỹ trường, nhưng số người lúc nào cũng thiếu, năm thiếu một, lần nào đánh cũng phải kiếm một người ngoài. Hôm nay cũng chính là bởi vì tên buff lâm thời nhét vào kia mạng mẽo không tốt, tới giờ phút gay cấn liền rớt mạng, báo hại bị diệt đoàn hết mấy lượt.

Lúc trước Lý Tưởng còn vắt óc nghĩ hết cách để kéo học bá Ngô Trạch Văn xuống nước chơi cùng mình, nhưng không lần nào thành công, lần này quá tuyệt rồi, bạn cùng phòng mới vào có chơi sẵn không cần phải dụ!

Lần này đội ngũ của mình chắc chắn sẽ từ "Năm thiếu một chết toi" thành "Sáu cố định vô địch" rồi...

Ê mà khoan, lúc nãy tên này nói là trình độ rất gà...

Không sao không sao, gà cỡ nào cũng có thể bồi dưỡng từ từ thôi!

Lý Tưởng lập tức đứng dậy bước đến trước mặt Lưu Xuyên, nhiệt tình vô cùng nói "Trình độ là chuyện nhỏ, chơi dần sẽ quen thôi. Tui chơi Đường Môn hơn năm rồi, đối với phái này quen thuộc như lòng bàn tay vậy! Vầy đi, ông vào game tìm tui, tui mang ông đi đánh cạnh kỹ trường tôi luyện trình độ!

Lưu Xuyên phất tay, mỉm cười nói "Thôi đi, có câu " Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đội hữu như heo " đó thôi, tôi sợ heo đội hữu như tôi sẽ liên luỵ các cậu."

Lý Tưởng vô cùng sảng khoái vỗ vỗ vai anh, nói "Cần gì khách sáo vậy! Cứ việc vào game tìm tui mà nương tựa, tui đây bảo kê cho ông!"

"..." Lưu Xuyên chỉ cười mà không nói.

Vài năm sau, trong " Lý Tưởng hồi ký " của anh bạn Lý Tưởng, có mô tả lại cảnh tượng lần đầu cậu cùng Lưu Xuyên gặp gỡ——

Ngày hè năm ấy, ở phòng 301 toà 1 ký túc xá C đại, từng có một vị cao thủ như thần đứng trước mặt ta, nhưng ta lại không biết quý trọng, còn vỗ ngực nói với đại thần: tôi sẽ bảo kê cho ông.

...

Ha ha.

0-5: Tự chương 005. Phong ba sân bay

Lúc Lưu Xuyên đưa Tần Dạ đến sân bay, cứ cảm giác xung quanh không khí có gì đó là lạ, thân là đại thần đứng đầu Liên minh nên khứu giác của anh cũng linh mẫn hơn người thường. Dù sao lúc trước không thiếu bị papararzzi chặn đường đuổi theo, thậm chí từng có một đám phát rồ tới mức truy về tới tận cửa nhà....

Mặc dù eSports hiện tại chỉ có thể xem như một phạm vi truyền thông mới toanh, nhưng chung quy cũng đã trải qua nhiều giải đấu tranh tài, khiến cho tuyển thủ trong Liên minh càng lúc càng trở nên nổi tiếng, phóng viên khắp nơi cũng tuỳ theo đó mà tăng dần. Các loại tạp chí lá cải, các loại trang web thông tin mọc lên như nấm.

Tuy là nói đại bộ phận trang web lẫn tạp chí đều lấy việc đăng tải thông tin là chủ yếu, nhưng mà tâm lý thích hóng chuyện của quần chúng lại giống như tro tàn chỉ biết bùng cháy ngày càng thêm mãnh liệt hơn, thành ra sinh hoạt cá nhân của một số tuyển thủ nổi tiếng đều trở thành miếng mồi ngon cho các phóng viên báo lá cải.

May là Liên minh từng đặt ra quy định đối với giới truyền thông, tất cả các tuyển thủ nếu như người nào không muốn lộ diện liền không đ��ợc đăng tải ảnh của người đó.

Nói chung điều này cũng dễ hiểu thôi, đa số các bậc phụ huynh trong nước vẫn còn giữ quan niệm truyền thống, đều nghĩ rằng chơi game không phải là chuyện tốt đẹp gì, họ không biết thể thao điện tử chính là kết quả được sinh ra ở thời đại tin tức toàn cầu này, nó đã và đang ngày một lớn mạnh dần dưới sự góp sức của vô số các tuyển thủ cùng với các Liên minh chuyên nghiệp. Các giải thi đấu eSports mang tầm cỡ quốc tế xuất hiện ngày càng nhiều, giải thưởng cũng ngày càng hậu hĩnh, chế độ thi đấu cũng dần được hoàn thiện...

Chẳng qua, quan niệm của bậc trưởng bối không phải một sớm một chiều nói đổi là đổi.

Quy mô thi đấu không ngừng được khuếch trương, giới eSports cũng ngày càng khổng lồ hơn, loại thân phận là con trai của một vị thái đẩu giới học thuật như Lưu Xuyên lại bỏ học chạy đi thi đấu tranh tài game quả thực khiến người ta kinh ngạc, nhưng giới eSports không thiếu tuyển thủ có xuất thân phức tạp tương tự, con nhà giàu có, hay dòng dõi chính trị... đủ loại bối cảnh đều tồn tại. Cho nên rất nhiều người đều không thích bị truyền thông làm lộ thân phận ——chung quy cũng không phải giới giải trí, thứ dựa vào là thực lực cùng kỹ thuật thi đấu trong game mà không phải gương mặt cùng bối cảnh gia đình.

Thân là phóng viên eSports, không đi chú tâm theo dõi chuyện thi đấu lại đi đăng tin sinh hoạt cá nhân cùng scandal, loại phóng viên này luôn khiến các tuyển thủ khó chịu nhất.

Bởi vậy trong giới eSports, các phóng viên dựa vào hình ảnh chụp lén hay tung scandal của tuyển thủ mà nổi tiếng sẽ phải đối mặt với sự tẩy chay của cả Liên minh cùng tuyển thủ.

Nhìn thấy mấy góc lấp ló vài cái đầu dò xét khiến Lưu Xuyên nhịn không được nhăn mày, lập tức đưa tay kéo Tần Dạ.

Tần Dạ hiểu ý anh, bước chậm lại, đồng thời đưa tay đè vành nón xuống, đẩy kính râm xoay mặt sang chỗ khác.

Lúc rời nhà Lưu Xuyên cũng theo thói quen mang kính râm, hai nam nhân đeo kính râm đứng trong đám người nói thật là rất hấp dẫn ánh mắt người khác, mà dáng người của Lưu Xuyên khá cao, anh cố ý dùng cả người che lại Tần Dạ, tháp tùng Tần Dạ nhanh chóng đi về phía quầy đăng ký thủ tục.

Cách đó không xa, đột nhiên ùa ra một đám phóng viên, thanh âm bấm máy nhanh liên tiếp vang lên không ngừng, vài vị nữ phóng viên cầm mic liều mạng chen về phía trước gào to "Tiếu đội trưởng, có phải chiến đội Thất Tinh Thảo dự định thay đổi thành viên vào mùa thi đấu sau hay không?" "Tiếu đội trưởng, anh có thể tiết lộ cho mọi người biết danh sách thi đấu của Thất Tinh Thảo lần này không?" "Xin hỏi Tô đội phó vết thương đã hồi phục chưa?" "Thất Tinh Thảo có phải sẽ đổi toàn bộ chủ lực giống như năm trước hay không?"

Lưu Xuyên cùng Tần Dạ liếc nhìn nhau một cái.

—— chiến đội Thất Tinh Thảo.

Bọn họ bao gồm một đội khoảng hai mươi người, đội trưởng đi trước, phía sau là tiên phong, đội phó, chủ lực của chiến đội, người đại diện, thậm chí là có vài người mới gia nhập năm nay.

Chiến đội hào môn tập thể xuất động, cũng khó trách các phóng viên kích động tới như vậy.

Cũng mệt Lưu Xuyên cùng Tần Dạ khẩn trương nãy giờ, hoá ra mấy ph��ng viên ở sân bay ôm cây đợi thỏ chẳng liên quan gì đến hai người họ, người ta là đón đường chiến đội Thất Tinh Thảo.

Chiến đội Thất Tinh Thảo cũng là một trong số các chiến đội hào môn mạnh nhất Liên minh, từng đoạt vô số quán quân các mùa thi đấu. Đội trưởng của Thất Tinh Thảo cũng là cao thủ đứng đầu giới tuyển thủ, là người đồng lứa với Lưu Xuyên, có thể xem như tử địch cực mạnh của anh ở Liên minh.

Hai người vì tranh giải quán quân từng vô số lần gặp mặt ở các trận tổng chung kết, có thắng cũng có thua, suốt chín mùa thi đấu, số lần Hoa Hạ đối đầu với Thất Tinh Thảo nhiều vô số kể, mỗi một trận đấu giữa hai đội đều trở thành tài liệu chiến lược đáng nghiên cứu nhất của các nhóm người mới dấn thân vào con đường thi đấu chuyên nghiệp.

Các đội viên của Thất Tinh Thảo đều mặc thường phục chứ không phải đồng phục như mọi khi, bởi vì tất cả đều ăn mặc bình thường nên nếu lẫn trong đám đông sẽ rất khó nhận ra. Có thể thấy đám phóng viên này nhất định là nhận được tin tức từ đâu, mới tới trước ôm cây đợi thỏ.

Tiếu đội trưởng mặc áo quần áo màu đen, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn các phóng viên "Các bạn phóng viên, Thất Tinh Thảo sẽ tổ chức hội nghị tuyên bố vào ba ngày sau, hoan nghênh mọi người lúc đó ghé thăm. Hiện tại là thời gian tư nhân của đội, không chấp nhận phỏng vấn, hi vọng các bạn thông cảm."

Nam nhân nói chuyện với thái độ nho nhã lại lễ phép, giọng nói trầm thấp ôn hoà, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, chỉ cần bất cẩn nhìn vào mắt anh sẽ cảm giác giống như bị kiếm nhọn đâm vào người vậy, không ít phóng viên đứng bên cạnh bị ánh mắt cùng khí thế của nam nhân quét ngang, nhịn không được mà lạnh cả sống lưng, bất giác lùi về phía sau vài bước.

Tiếu đội nói xong liền bình tĩnh xoay người rời đi, đám người phía sau cũng nối gót đội trưởng đi về phía cửa khẩu an ninh.

Có vài người trong sây bay tò mò quay đầu nhìn bọn họ, toàn bộ chiến đội tựa như một đoàn quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, bước đi nhanh nhẹn lại không rối loạn, động tác cũng mạnh mẽ có lực, chỉ trong nửa phút ngắn ngủi đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Lưu Xuyên cười cười nói "Lão Tiếu vẫn như trước nhỉ, mở miệng phát ngôn lời nào lời nấy đều cẩn trọng, nửa vấn đề cũng không trả lời, đám phóng viên kia nhất định là tức muốn ch��t rồi... Nhắc mới nhớ, sao tự dưng cả tập thể Thất Tinh Thảo lại đồng loạt chạy đến Bắc Kinh làm gì nhỉ? Câu lạc bộ của Thất Tinh Thảo chẳng phải ở Thanh Đảo sao?"

Tần Dạ đáp "Lần này Thất Tinh Thảo đến Bắc Kinh là để ký hợp đồng đại diện quảng cáo cho sản phẩm của công ty Reynold, mấy ngày nay cả đội bọn họ chắc là đều bị lôi đi chụp quảng cáo. Sắp tới bên họ có trận đấu, bởi vì việc này phí mất mấy ngày luyện tập, lão Tiếu chắc chắn là không vui trong bụng rồi. Cũng lạ đám phóng viên ngay lúc này chạy tới đâm đầu vào họng súng, lão không phát hoả là còn may."

Lưu Xuyên nhìn bóng dáng rời đi của Thất Tinh Thảo, giống như suy nghĩ cái gì đó, lát sau mới quay đầu lại nói "Cậu cũng mau vào kiểm tra đi, đám phóng viên kia không moi được gì t��� Tiếu đội, lại quay sang chặn Tần đội, thu hoạch không tệ đâu."

Tần Dạ liếc mắt nhìn Lưu Xuyên một cái, thấy người kia mỉm cười tuỳ ý giống như không thèm bận tâm tới mấy phóng viên kia có phát hiện ra mình hay không.

Tần Dạ gật đầu "Vậy tôi đi trước, liên hệ sau."

Lưu Xuyên cười "Ừ, bye bye."

***

Cách ��ó không xa, một chiếc camera bị đè xuống phím chụp nhanh, vang lên tiếng "tách", màn hình máy ảnh kỹ thuật số lập tức lưu lại một bức ảnh rõ ràng——

Tần Dạ mặc quần áo thường màu trắng, trên mặt đeo kính râm, đang cùng một vị nam tử thân hình cao lớn anh tuấn chào tạm biệt, gương mặt Tần Dạ vẫn là vạn năm vô cảm, lạnh lùng thản nhiên như mọi khi, mà nam tử bên cạnh khoé miệng khẽ cong, hơi hơi mỉm cười... quan hệ giữa họ giống như rất thân thiết.

Cậu phóng viên nhìn ảnh chụp nháy mắt liền kích động, chỉ cần công bố tấm ảnh này ra, bảo đảm nó sẽ trở thành đầu đề giới truyền thông eSports ngày hôm nay. Tuy nói đề tài hàng đầu mà fan hâm mộ ưu tiên quan tâm là việc sắp xếp chiến thuật cùng thay đổi nhân sự của các chiến đội, nhưng đối với scandal của các đội phó đội trưởng, cũng rất là thích nghe thích hóng.

Đang đắc ý, đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh thò sang cầm lấy máy ảnh "Chụp được cái gì mà cao hứng tới vậy?"

Máy ảnh bị đàn anh đồng nghiệp lấy đi, người nọ nhìn ảnh chụp, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt "Ảnh này cậu chụp lúc nào? Lúc nãy Tần Dạ cũng ở sân bay?"

Cậu phóng viên hưng phấn nói "Lúc nãy tình cờ chụp được. Đàn anh, anh biết người đứng cạnh Tần Dạ kia là ai không? Là bạn đến tiễn máy bay hả?"

Đàn anh khẽ nhíu mày một chút, ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định xoá bức ảnh đi.

Cậu phóng viên trừng to hai mắt "Anh anh anh... tại sao anh lại xoá ảnh đó?"

Đàn anh thật lòng dạy bảo tân nhân "Người đứng bên cạnh Tần Dạ đó là Xuyên thần. Cậu từng nghe đến Xuyên thần chưa?"

Cậu phóng viên hai mắt càng trừng to hơn, lắp bắp nói "Xuyên Xuyên Xuyên... Xuyên thần? Vị đại thần hồi đầu năm rời liên minh? Cựu đội trưởng Hoa Hạ?"

Đàn anh mỉm cười, sờ sờ đầu cậu phóng viên "Cho nên nói, cậu chụp dính phải cậu ta, tấm ảnh này không được đăng."

Cậu phóng viên vô cùng mờ mịt hỏi "...Tại sao vậy?"

Đàn anh bảo "Ảnh của Xuyên thần không được phép đăng công khai, đây là điều mà bất cứ phóng viên nào của Liên minh cũng biết. Tần Dạ cũng không thích truyền thông đăng ảnh của mình, cậu là tân nhân, tuyệt đối đừng làm chuyện ngu xuẩn như "dùng sinh mệnh viết báo" này."

Cậu phóng viên "..."

Đàn anh mỉm cười, vỗ vỗ đầu phóng viên trẻ "Giới này nhiều quy củ lắm, có vài thứ không nên viết, cũng có thứ không được viết, cố gắng theo tôi học hỏi đi."

Cậu phóng viên lập t��c ngoan ngoãn gật đầu "Vâng!"

Đàn anh đưa mắt nhìn về hướng Lưu Xuyên rời đi, sờ sờ cằm giống như suy nghĩ điều gì đó...

Xuyên đội trưởng trở về, coi bộ Liên minh sắp sửa đổi gió na...

***

Lưu Xuyên từ sân bay trở về, mới chạy xe vào garage, thấy xe của mẹ mình đỗ bên trong liền biết bà đã trở lại. Vào cửa, quả nhiên liền thấy Dương Thu Ninh ngồi ở phòng khách xem tivi, thấy con trai trở về, bà lập tức ngẩng đầu nói "Theo mẹ vào thư phòng."

Lưu Xuyên "..."

Từ nhỏ tới lớn tuy là đã nghe quen câu này, nhưng mỗi lần nghe thấy đều cảm giác sống lưng phát lạnh...

Thư phòng, chính là ác mộng của hai anh em Lưu gia.

Lưu Xuyên theo Dương Thu Ninh vào thư phòng, Dương Thu Ninh kéo ngăn bàn lấy ra một tấm phiếu "Đây là vé xe lửa đi Quảng châu, sáng ngày mai khởi hành, chiều mai đến nơi."

Mẹ "iu" vì muốn để con trai mình có tự giác là một sinh viên đại học, không những tịch thu... không, bảo quản một triệu gửi ngân hàng của con mình, mỗi tháng từ bi phát cho một nghìn tệ làm chi phí sinh hoạt, mà đến ngay cả phương tiện đi lại đều "thuận theo chiều gió" mà từ máy bay biến thành xe lửa, có thể thấy được bà nghiêm cẩn tới cỡ nào...

Lưu Xuyên nhận vé xe từ tay mẹ mình, mỉm cười nói "Biết rồi, vậy con về phòng trước thu dọn hành lý ha?"

Dương Thu Ninh gật đầu "Đi đi, đến trường nhớ phải cư xử đàng hoàng với bạn học."

Lưu Xuyên nói "Mẹ yên tâm."

Dù bắt đi xe lửa nhưng mua vé cũng là vé giường nằm, hiển nhiên trong lòng bà cũng đau lòng con trai đi xa ngồi ghế cứng sẽ mệt mỏi đi?

Tấm lòng quan tâm của nữ cường nhân giấu thật sâu dưới lớp vỏ ngoài lạnh như băng, quả thực là khó thấy tới mức Lưu Xuyên không biết nên nói gì cho phải...

Trở lại phòng mình, Lưu Xuyên soạn vài món đơn giản xếp vào hành lý, sau đó tắm rửa một chút, liền đi ngủ sớm chờ ngày mai.

Sáng mai, liền phải lấy thân phận sinh viên trở về vườn trường đại học...

Quá khứ ba năm đã sớm mài mòn đi nét ngây ngô đặc trưng của tuổi trẻ trên người Lưu Xuyên, mắt nhìn quen những thay đổi chớp nhoáng của chiến đội, tâm trí được tẩy rửa qua những trận đấu... bây giờ phải trở về trường học, nơi tràn ngập không khí ngây ngô, khiến anh có chút không thích ứng.

Bất quá...

Chỉ là một năm ngủ đông mà thôi.

Cứ chờ đấy,rồi tôi sẽ trở lại.

Quyển 1 - Chương 1: Mùa khai giảng

Quảng Châu, ngày 29 tháng 8.

Mùa khai trường mới lại đến, trên sân ga náo nhiệt tưng bừng giăng đầy băng-rôn hoan nghênh tân sinh của các trường đại học.

Hôm nay người phụ trách đến nhà ga đón tân sinh của C đại là hội phó hội học sinh Giang Tuyết, sinh viên năm bốn hệ Lịch Sử. Giang Tuyết là một đại mỹ nữ, tóc dài chân dài, tính cách rộng rãi lại nhiệt tình, cô nàng đứng gồng mình chịu đựng ánh nắng chói chang nguyên cả buổi chiều chỉ để làm tròn trách nhiệm đón tân sinh.

Bốn giờ rưỡi chiều, Giang Tuyết vừa mới dàn xếp xong mấy sư muội bên h���c viện văn, ngẩng đầu liền nhìn thấy cách đó không xa đứng một nam sinh dáng người cao lớn. Người nọ mặc áo T-shirt đen cùng quần bò, bởi vì chiều cao nổi trội mà dù đứng trong đàn người cùng vô cùng bắt mắt. Đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón bị cố ý kéo thấp, trên mặt lại đeo một cái kính râm to đùng, chỉ để lộ ra chiếc cằm với đường cong gọn gàng, khoé môi hơi hơi mỉm cười.

Thấy băng-rôn hoan nghênh tân sinh của C đại, nam sinh liền bước về phía bên này.

Người này mới xuất hiện liền phô ra tạo hình ngầu dữ vậy? Cả đám người ai nấy cũng đều nhịn không được ghé mắt nhìn.

Nam sinh dừng lại trước chỗ bày quầy đón tân sinh, đưa tay kéo kính râm xuống, lịch sự hỏi "Cho hỏi xe bus của trường mấy giờ mới đến?"

Giang Tuyết nhìn thẳng vào mắt nam sinh kia, bất giác ngẩn người.

Diện mạo của người này vô cùng anh tuấn, vẻ mặt giống như luôn mỉm cười khiến người khác cảm thấy thân thiện dễ gần. Chất lượng tân sinh năm nay có thể nói là tốt vô cùng, đứng ở quầy đón tân sinh từ sáng tới giờ thấy bao nhiêu là trai xinh gái đẹp, bất quá trên người nam sinh này lại có một loại khí chất rất đặc biệt... Thật sự là sinh viên mới sao? Như thế nào mà cả người không có một chút ngây ngô cùng non nớt đặc trưng của tân sinh nhỉ?

Trong lòng tuy có chút nghi hoặc, nhưng Giang Tuyết vẫn nhiệt tình trả lời "Sắp tới rồi, sư đệ ở học viện nào vậy?"

Nam sinh trả lời "Lịch sử."

Nghe vậy Giang Tuyết liền cười nói "Vậy cũng thật tình cờ ha, chị cũng bên lịch sử. Sau này có gì cần giúp đỡ cứ tìm chị, phải rồi, chị t��n Giang Tuyết, là trưởng lớp A1 bên hệ lịch sử."

Đúng lúc này, di động của Giang Tuyết đột nhiên vang lên, là một vị bạn học cùng phụ trách đón tân nhân với Giang Tuyết, báo cho cô biết là xe trường đã đến.

Giang Tuyết gọi mấy tân nhân tập họp lại, sau đó dẫn cả đám chậm rãi đi đến bãi đỗ xe đối diện.

Giang Tuyết bảo mấy tân sinh theo thứ tự lần lượt lên xe, bản thân mình lên sau cùng hết. Lên xe, cô nàng đưa mắt nhìn một loạt, phát hiện chỗ ngồi của nam sinh cùng hệ lịch sử lúc nãy còn ghế trống, lập tức bước đến ngồi xuống.

Cô nàng nghiêng đầu dòm sang, thấy nam sinh hai tai đeo headphone, lúc này đang cúi đầu chơi game trên di động.

Người này có một đôi bàn tay rất đẹp, mười ngón tay đều thon dài, khớp xương đều đặn, nhìn đôi bàn tay lướt nhanh gõ trên màn hình di động của cậu ta tạo cảm giác như một nghệ sĩ dương cầm đang say mê ngồi bấm những phím đàn diễn tấu một nhạc khúc với độ khó cực cao, nhanh tới mức làm người ta hoa mắt.

Vẻ mặt của anh nghiêm túc vô cùng, trên di động biểu hiện game đang chơi là "Tiết tấu đại sư".

Đây là một trò chơi đề tài âm nhạc đang rất được mọi người ưa chuộng dạo gần đây. Cách chơi rất đơn giản, dựa theo tiết tấu âm nhạc mà gõ nhịp, càng chính xác tạo thành càng nhiều combo thì sẽ ghi được càng nhiều điểm, nhưng nếu gặp được bài hát có tiết tấu quá nhanh sẽ rất dễ khiến người chơi luống cuống tay chân, là một trò chơi đòi hỏi tốc độ tay phải cực nhanh, cảm giác tiết tấu lẫn năng lực phản ứng phải nhạy.

Giang Tuyết nhìn nam sinh chơi một lúc, chỉ thấy con số combo trên màn hình liên tục tăng lên vù vù, hơn nữa không hề miss bất cứ cái nào.

Một ca khúc chấm dứt, trên màn hình lập tức xuất hiện dòng chữ màu vàng rực rỡ "All Combo", Giang Tuyết nhịn không được cất lời khen "Sư đệ, cậu chơi Tiết tấu đại sư cũng lợi hại ghê! Bài này chị có cố cỡ nào cũng 400 combo là hết cỡ, vậy mà cậu làm một lèo hơn 700 cái combo!"

Nam sinh nói "Bài này độ khó cũng chỉ ở trung bình, khó hơn tôi cũng all combo được, 1200 âm tôi cũng không miss cái nào."

Giang Tuyết "..."

Tên này không biết cái gì gọi là khiêm tốn sao! Một ngàn hai trăm cái combo... Ngón tay không rút gân sao?

Giang Tuyết nhịn không được, moi di động của mình ra nói "Để tôi add WeChat của cậu, chúng ta thử đấu một ván."

Nam sinh nói "Cô thua là cái chắc."

Giang Tuyết không phục nói "Chưa chắc đâu."

Giang Tuyết quét QR code rồi add WeChat của nam sinh, sau đó cô nàng lựa chọn bài tủ nhất của mình "Croatian Rhapsody"

——kết quả là bị thua vô cùng thê thảm! Bị miss một đống âm không nói, tổng số combo còn không bằng một nửa người ta!!

Nam sinh cười vô cùng sung sướng "Đã bảo là bạn thua chắc rồi mà."

Giang Tuyết "..."

Nhìn người này vẻ mặt cười tủm tỉm, Giang Tuyết tự dưng cảm thấy muốn hộc máu.

Bài khó như vậy mà cũng có thể all combo? Tốc độ tay của người này là bao nhiêu vậy, đúng là trâu bò mà!

Giang Tuyết buồn bực nhìn nam sinh tiếp tục đeo headphone, hai tay nhẹ nhàng bấm màn hình di động, nhịn một hồi rốt cuộc nhịn không nổi, lấy di động phát một tin xả bực lên group chat của đám bạn học "Hôm nay ��i đón tân sinh, gặp được một tên, hắn chơi Tiết tấu đại sư pro như quỷ ấy, tuỳ tiện gõ mà combo cũng hơn một ngàn, nhìn hắn chơi mấy ván mà cảm giác như sắp sửa nhận không ra trò này vậy! Mệt quá không muốn yêu nữa!"

Xe trường chạy suốt một tiếng, rốt cuộc đến trường, đám tân sinh tay xách nách mang hành lý ào xuống xe, tự chạy đi đăng ký tại các nơi báo danh của hệ mình học, chỉ có nam sinh kia mang hành lý xuống xe, tự thân một mình đi về hướng ký túc xá.

Giang Tuyết tốt bụng nhắc nhở "Sư đệ, em nên đi chỗ báo danh đăng ký trước, đăng ký xong rồi mới được lĩnh chìa khoá ký túc xá."

Nam sinh nói "Không cần, tôi có thể trực tiếp vào ký túc xá."

Giang Tuyết kinh ngạc "Thế ra cậu không phải là tân sinh?"

Nam sinh cười nói "Tôi năm tư rồi, ti��n đường quá giang xe trường chút thôi, cảm ơn bạn ha."

Giang Tuyết "..."

Nhìn tên kia xách hành lý nhanh chóng bước đi như bay dần dần mất hút khỏi tầm mắt, Giang Tuyết thực sự là nghẹn họng!

Bồ tèo, năm bốn rồi còn đi ké xe tân sinh! Da mặt dày tới mức này, cũng là một loại trình độ!!

***

Khu ký túc xá nam sinh C đại, toà 1, phòng số 301.

Nam sinh đi ké xe tân sinh đi đến cửa phòng ký túc xá của mình, phát hiện cửa phòng lúc này đang mở, bên trong có một anh chàng đang toàn lực rống to "Đánh chết buff trước! Mau lên mau lên! Giết buff trước!!"

Anh chàng ngồi cạnh cũng không chịu thua kém "Rồi xông lên, giết chết tụi nó!"

"Giết một lèo cả đám, tuyệt cú mèo!"

Trên màn ảnh máy tính hiện lên mấy chữ "Chiến Thắng" rực rỡ, hai nam sinh hưng phấn đánh tay nhau một cái. Nghe thấy âm thanh mở cửa, hai người mới quay đầu lại nhìn, liền thấy một anh chàng cao lớn đẹp trai đang cầm hành lý đứng ngay cửa, nhìn hai người mìm cười "Chào mọi người."

Hai người ngồi trong phòng đồng thời sửng sốt "Ông là ai?"

"Bạn phòng mới." Nam sinh mang theo hành lý vào phòng, vô cùng phong độ đưa tay nói "Năm bốn hệ lịch sử, Lưu Xuyên, chiếu cố nhiều hơn."

Lưu Xuyên vốn tưởng là phòng ký túc xá nam sinh kiểu gì cũng vừa loạn vừa bẩn, mùi hôi ngợp trời, đến lúc vào phòng 301 này mới phát hiện trong phòng được quét dọn vô cùng sạch sẽ gọn gàng, mùi lạ cũng hoàn toàn không có. Sàn nhà nhìn là biết vừa được lau qua, vẫn còn vệt nước chưa khô, trên giường của mấy anh bạn trong phòng đều có mắc một cái màn, mấy thứ tạp v���t cùng hành lý cá nhân đều được màn che lại, từ ngoài nhìn vào liền thấy vô cùng ngăn nắp chỉnh tề. Mà cái giường trống bên kia cũng được thu dọn sạch sẽ, tổng thể mà nói ấn tượng ban đầu khá là ok.

Nếu bạn cùng phòng vì lười mà không thèm dọn, để cho mình một cái giường bẩn loạn, Lưu Xuyên cũng không thể làm gì hơn là tự thân vận động. Nhưng mấy cậu này tính cách cũng rất tốt, chủ động giúp mình dọn dẹp sạch sẽ giường nằm.

Bởi vi vậy nên tâm trạng của Lưu Xuyên rất tốt, dẫn theo thái độ đối với mấy người bạn cũng phòng cũng hữu hảo hơn.

Nam sinh mới nãy kêu gào phải giết buff trước lúc này đứng dậy, bước tới bắt tay Lưu Xuyên, cười nói "Chào bạn, chủ nhiệm có nhắc tới chuyện bạn vào ở với tụi này, hoan nghênh trở thành thành viên của phòng. Tui là Lý Tưởng, là phòng trưởng phòng 301, này chính là Chu Hiểu Vũ, còn bên kia là Dương Đào, ba đứa tụi này đều là sinh viên bên hệ vật lý. Giường trống bên kia là của bạn, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ cứ gọi tui một tiếng. Chúng ta ở chung phòng với nhau, không cần khách khí cái gì hết, hen!"

Nam sinh tên Lý Tưởng này chỉ nhìn vẻ ngoài liền có thể đoán ra cậu ta là mẫu người tính cách thẳng thắn lại nhiệt tình, cười toe toét rất là sáng sủa, chiều cao cũng một mét tám hơn, xấp xỉ với Lưu Xuyên. Tuy rằng có vẻ như yêu chơi game, nhưng lại không giống mấy tên trạch nam bình thường hay gặp, vẻ mặt đều là mụn, ngược lại bộ dạng mày rậm mắt to, nhìn cũng rất đẹp trai.

——Lý Tưởng? Tên có hơi buồn cười tí.

Lưu Xuyên gật đầu, cũng cười nói "Ok, Lý Tưởng đúng không? Mọi người tiếp tục chơi ha, tôi đi dọn hành lý một chút."

Lý Tưởng nói "Vậy cứ tự tiện, tụi này tiếp tục chơi game."

Lưu Xuyên kéo hành lý đến một chỗ trống, sau đó nhanh nhẹn dọn dẹp vào vị trí, Lý Tưởng trở lại chỗ ngồi, tiếp tục cùng hai anh bạn chung phòng chơi game.

Mười phút sau, đột nhiên Lý Tưởng vỗ bàn một cái thật kêu, nói "Cái đậu, buff tại sao lại rớt mạng rồi?"

Chu Hiểu Vũ cũng phối hợp vỗ bàn một cái "Buff rớt mạng, trận này thua chắc rồi!"

Lý Tưởng bực bội nói "Vất vả lắm mới thắng được hai trận, người lạ quả nhiên không đáng tin!"

Dương Đào nói "Đúng đó, trận cuối rồi mà thua, xui như cái gì ấy!"

Nghe ba anh bạn cùng phòng tức giận bất bình, giống như là rất bực bội, Lưu Xuyên nhịn không được quay ��ầu nhìn lướt qua máy tính của họ ——

Vừa nhìn, Lưu Xuyên liền bất giác cảm thấy buồn cười.

Võ Lâm...

Mấy cậu bạn cùng phòng cũng chơi trò này ta...

Trên màn hình máy tính đang biểu hiện bản đồ cạnh kỹ trường tranh xếp hạng trong Võ Lâm, mấy người đội Lý Tưởng bởi vì một người rớt mạng, nên bị đối phương đánh không ngóc dậy nổi, lúc này đứng ở điểm hồi sinh rối rắm oán giận.

Hình ảnh trò chơi vô cùng quen thuộc, hình thức đoàn chiến vô cùng quen thuộc...

Lưu Xuyên tại trò chơi này chinh chiến ngần ấy năm, những hình ảnh kia với anh quả thực là vô cùng thân thiết.

Lưu Xuyên làm bộ như mình rất "gà" hỏi thăm "Mọi người đang chơi game à? Võ Lâm đúng không?"

Lý Tưởng nói "Đúng vậy, ông cũng chơi trò này?"

Lưu Xuyên nói "Ừ, có từng chơi m��t dạo."

Lý Tưởng tò mò quay đầu lại hỏi "Ông chơi phái gì"

"Đường Môn." Lưu Xuyên cong khoé môi, mỉm cười bổ sung "Bất quá tôi chỉ mới biết chơi, trình độ rất kém."

Nghe được bạn cùng phòng mới cũng chơi Đường Môn, Lý Tưởng lập tức hưng phấn đứng phắt dậy "Ông cũng chơi trò này? Quả tuyệt vời!"

Quả thật là đạp nát đế giày tìm không thấy, nhặt được ngoài cửa chẳng mấy giây!

Đám người Lý Tưởng muốn đánh cạnh kỹ trường, nhưng số người lúc nào cũng thiếu, năm thiếu một, lần nào đánh cũng phải kiếm một người ngoài. Hôm nay cũng chính là bởi vì tên buff lâm thời nhét vào kia mạng mẽo không tốt, tới giờ phút gay cấn liền rớt mạng, báo hại bị diệt đoàn hết mấy lượt.

Lúc trước Lý Tưởng còn vắt óc nghĩ hết cách để kéo h��c bá Ngô Trạch Văn xuống nước chơi cùng mình, nhưng không lần nào thành công, lần này quá tuyệt rồi, bạn cùng phòng mới vào có chơi sẵn không cần phải dụ!

Lần này đội ngũ của mình chắc chắn sẽ từ "Năm thiếu một chết toi" thành "Sáu cố định vô địch" rồi...

Ê mà khoan, lúc nãy tên này nói là trình độ rất gà...

Không sao không sao, gà cỡ nào cũng có thể bồi dưỡng từ từ thôi!

Lý Tưởng lập tức đứng dậy bước đến trước mặt Lưu Xuyên, nhiệt tình vô cùng nói "Trình độ là chuyện nhỏ, chơi dần sẽ quen thôi. Tui chơi Đường Môn hơn năm rồi, đối với phái này quen thuộc như lòng bàn tay vậy! Vầy đi, ông vào game tìm tui, tui mang ông đi đánh cạnh kỹ trường tôi luyện trình độ!

Lưu Xuyên phất tay, mỉm cười nói "Thôi đi, có câu " Không sợ đối thủ như th���n, chỉ sợ đội hữu như heo " đó thôi, tôi sợ heo đội hữu như tôi sẽ liên luỵ các cậu."

Lý Tưởng vô cùng sảng khoái vỗ vỗ vai anh, nói "Cần gì khách sáo vậy! Cứ việc vào game tìm tui mà nương tựa, tui đây bảo kê cho ông!"

"..." Lưu Xuyên chỉ cười mà không nói.

Vài năm sau, trong " Lý Tưởng hồi ký " của anh bạn Lý Tưởng, có mô tả lại cảnh tượng lần đầu cậu cùng Lưu Xuyên gặp gỡ——

Ngày hè năm ấy, ở phòng 301 toà 1 ký túc xá C đại, từng có một vị cao thủ như thần đứng trước mặt ta, nhưng ta lại không biết quý trọng, còn vỗ ngực nói với đại thần: tôi sẽ bảo kê cho ông.

...

Ha ha.

Quyển 1 - Chương 2: Phòng trưởng tốt bụng chuẩn Trung Quốc

Lưu Xuyên nhanh chóng thu dọn hành lý, sau đó tranh thủ vào phòng tắm tắm rửa một chút.

Lúc ra khỏi phòng t���m, đám người Lý Tưởng cũng vừa lúc đánh xong trận cuối, Lý Tưởng quay đầu lại nói "Phải rồi Lưu Xuyên, bên hệ tụi này đa số là buổi sáng không có khoá, nên ba đứa tụi này buổi tối ngủ có hơi trễ chút, không biết thói quen sinh hoạt của ông như thế nào?"

Lưu Xuyên nói "Không sao, tôi cũng thuộc dạng cú đêm mà."

"Ồ, vậy tốt quá rồi!" Lý Tưởng nghe vậy an tâm, lại tiếp tục giới thiệu "Ngoài ban-công ký túc xá có máy giặt đồ đó, là tài sản công cộng dùng chung, trong tủ còn một cái máy nấu sữa đậu nành với một cái nội cơm điện, tụi tui hay nấu cơm trong phòng nên mới mua, ông có cần dùng cứ tự nhiên hen."

Lưu Xuyên nghi hoặc "Mấy cậu bình thường đều nấu cơm trong phòng ăn à?"

Lý Tưởng cười hì hì "Thật ra tại lười thôi, lười đi xuống căn-tin mua cơm mới nấu, mỗi đứa một bao mì ăn liền tại chỗ giải quyết. Kho hàng chung của tụi này có rất nhiều mì, đủ loại hương vị, bò kho, hải sản tôm tươi, gà nấu nấm, canh sườn hầm vân vân, ông muốn ăn gì cứ tự nhiên lựa ha!"

Lưu Xuyên "..."

Nghe chân tướng từ miệng tên này nói ra, sao tự dưng thấy chua xót vậy?

Lý Tưởng nói "Vậy đi, lát nữa chúng ta đi Minh Nguyệt Lâu ăn liên hoan một bữa, tui là phòng trưởng nên tui bao, coi như chào mừng ông gia nhập!"

Lưu Xuyên cười nói "Vậy tôi không khách khí, cảm ơn cậu."

***

Lý Tưởng bạn học quả thật là một vị phòng trưởng tốt bụng đúng "chuẩn Trung Quốc", cậu chàng vô cùng thoải mái xách theo ví tiền dẫn ba người bạn cùng phòng đi Minh Nguyệt Lâu nằm ở cửa đông trường đại học, trên đường đi còn tiện tay mua thêm mấy lốc bia lạnh.

Thức ăn của Minh Nguyệt Lâu chủ yếu là thức ăn Hồ Nam, bởi vì đầu bếp là người Trường Sa, sở trường là món Hồ Nam, mùi vị vừa tuyệt lại chính tông có tiếng, hơn nữa tiệm lại nằm gần cổng trường học, nên rất được các sinh viên ủng hộ.

Bốn người bọn họ đến đúng dịp cơm chiều, trong quán ra vào tấp nập, cũng may vận khí bọn họ không kém, đúng lúc có một bàn còn trống.

Phục vụ cầm thực đơn đưa cho bọn họ, Lý Tưởng liền quay sang hỏi "Lưu Xuyên, ông là người ở đâu?"

Lưu Xuyên nói "Bắc Kinh"

Lý Tưởng nói "Ồ, tui là người Trường Sa, nãy quên hỏi ý ông đã kéo ông đi ăn món Hồ Nam, ông ăn được món cay không? Nếu ăn không quen vậy chúng ta gọi mấy món cay nhẹ ăn cũng được."

Lưu Xuyên mỉm cười "Không sao, tôi không kiêng ăn, cậu cứ gọi đi."

Lý Tưởng nghe vậy liền không nói nữa, thoải mái cầm thực đơn gọi nguyên một bàn toàn món mỹ thực đặc sản của Hồ Nam, sau đó bắt đầu khui bia lon, theo thứ tự rót vào ly của từng người, rồi mới đứng dậy nói "Nào, trước cụng một ly, hoan nghênh Lưu Xuyên gia nhập phòng 301 của chúng ta!"

Lưu Xuyên cũng đứng dậy cầm ly bia cụng với đám bạn phòng một cái, sau đó vô cùng nể mặt uống một hơi cạn cả ly bia, lúc này mọi người mới coi như chính thức làm quen với nhau.

Trong lúc chờ đợi phục vụ bưng thức ăn lên, Lý Tưởng tranh thủ nhiệt tình hỏi han "Phải rồi Lưu Xuyên, acc Đường Môn của ông có từng đi cạnh kỹ tràng thi đấu tranh xếp hạng sao? Phòng ký túc xá của chúng ta ba người cùng với hai tên cùng lớp trên lầu ba hay lập đội cùng nhau đi cạnh kỹ tràng thi đấu, nếu như ông muốn thì gia nhập vào đội của tụi tui đi, cộng thêm ông thì vừa đủ 6 người, thành một cái đội cố định luôn."

Lưu Xuyên hỏi lại "Các cậu đánh đến chiến giới bao nhiêu rồi?"

Lý Tưởng sáng khoái trả lời "Đến chiến giới thứ tư bậc cao cấp rồi, đang chuẩn bị xông lên chiến giới thứ năm."

Lưu Xuyên khen ngợi "Không tệ thôi, cũng rất lợi hại."

Lời này của Lưu Xuyên cũng không phải là khách sáo, quan phương Võ Lâm bởi vì có liên minh thi đấu chuyên nghiệp, kéo theo hình thức tranh tài trong game cũng được quy định khá hoàn thiện. Cạnh kỹ trường có một loại chế độ "Phân cấp chiến giới" vô cùng nghiêm khắc, từ thấp đến cao theo thứ tự từ chiến giới thứ nhất, thứ hai... cho đến thứ bảy. Mỗi m���t chiến giới lại chia ba loại bậc là sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp. Muốn thăng cấp chiến giới cần phải có điểm tích luỹ, khi thi đấu nếu thắng sẽ được cộng thêm điểm, nhưng thua sẽ bị trừ điểm, muốn thăng cấp cũng không phải dễ.

Đối với giới game thủ nghiệp dư của Võ Lâm, gà mờ cùng cùi bắp đều là loại phải giãy dụa đau khổ nằm ở chiến giới thứ ba trở xuống, mà chiến giới thứ tư lại bao gồm người chơi ở mức trung bình khá. Lại nói tiếp, chiến giới thứ năm đã có thể xưng là cao thủ game, mà chiến giới thứ sáu đa số đều là tinh anh cùng hội trưởng các công hội lớn.

Còn chiến giới thứ bảy sao? Đẳng cấp này thuộc loại chỉ có thể ngóng nhìn lên mà thôi.

Chiến giới thứ bảy 70% là các loại tuyển thủ chuyên nghiệp, 30% còn lại là các loại acc phụ của các tuyển thủ chiến đội do không muốn bị người khác nhận ra mới kiến tạo, có thể nói nơi này đâu đâu cũng là acc phụ, nhân sĩ thần bí lại khắp nơi, mỗi trận đấu đều đầy bí ẩn, nói không chừng mới nãy cái tên xa lạ vừa đánh chết mình lại chính là đội trưởng chiến đội ngồi cạnh mình nãy giờ cũng nên.

Nghe được lời khen của Lưu Xuyên, Lý Tưởng vui vẻ trong lòng, cười nói "Cũng bình thường thôi, tụi này đánh cạnh kỹ trường cũng nửa năm hơn rồi, mới bò lên được chiến giới thứ tư. À phải rồi, ông chiến giới bao nhiêu?"

Lưu Xuyên buộc miệng "Chiến giới thứ bả...khụ, chiến giới thứ nhất."

Hoá ra là một tên gà mờ chiến giới thứ nhất!

Lý Tưởng cười nói "Chiến giới thứ nhất thôi, không sao không sao hết, chắc là do ông chưa quen với đấu pháp của cạnh kỹ trường thôi, chiến giới thứ nhất hầu hết đều là người mới, đánh vài trận cho quen tay liền có thể thăng cấp!"

Lưu Xuyên mỉm cười "Chắc vậy đi, tôi cũng mới biết chơi thôi mà."

——phù, suýt chút là lộ ra rồi.

——cũng may hai cái từ phát âm có điều hơi giống nhau, tên kia cũng kh��ng có nghi ngờ cái gì. Nếu cậu ta biết vị bạn cùng phòng mới toanh đang ngồi đối diện mình là đại thần Đường Môn xếp hạng nhất bảng chiến giới toàn server, phỏng chừng khiếp sợ tới mất sức ăn cơm luôn quá.

Lưu Xuyên nhìn mấy anh bạn còn lại, mỉm cười đầy vô tội, sau đó tiếp tục bình tĩnh uống trà.

Lý Tưởng thấy anh cười, nhịn không được nhiệt tình vỗ vai Lưu Xuyên "Không cần lo, còn tụi này thôi! Dù gì ông cũng mới bắt đầu tập chơi, thôi cứ theo tụi tui, tui sẽ dẫn cậu cho! Lát nữa ông đi tiệm Net với tụi tui, tụi tui đánh mấy trận, coi như là làm mẫu thao tác kỹ năng Đường Môn cho ông xem, hen!"

Tôi làm mẫu thao tác kỹ năng Đường Môn cho ông xem...

Lưu Xuyên nghe mà suýt phun trà ra khỏi miệng.

***

Ăn xong cơm chiều, bốn người dọc theo ngã tư đường đi khoảng vài trăm mét, quả nhiên tới góc rẽ liền thấy một tiệm Net, tên là "Hội quán Internet Thanh Hoa".

Lưu Xuyên ngẩng đầu nhìn, hội quán quy mô khá là lớn, lầu hai có treo một tấm bảng tên cực lớn, từ lầu hai đến lầu bốn, suốt ba tầng lầu đều bị một loạt đèn cùng màu vây thành hình xoay tròn lên cao, thoạt nhìn vô cùng khí phách không kém gì tổng tài nhận thầu hồ cá.

Lý Tưởng thấy bạn phòng mới đưa mắt nhìn lên mấy lầu trên, nhịn không được hỏi "Lưu Xuyên ông từng tới chỗ này chưa? Tiệm Net này khai trương hồi đầu năm nay, là địa điểm được chỉ định nhận báo danh thi đấu LOL tranh bá cấp thành phố toàn quốc."

Lưu Xuyên sờ sờ mũi, nói "Tôi mới tới lần đầu."

Lý Tưởng cười nói "Cả đám tụi tui hay đến đây lắm, vào đi, tui dẫn ông đi xem! Hoàn c���nh chỗ này cũng được lắm!"

Cả đoàn bốn người đi lên lầu hai của tiệm, giống như lời Lý Tưởng nói, hoàn cảnh của tiệm này quả nhiên rất khá, đại sảnh rộng rãi thoáng mở, bên trong là một loạt các dãy máy tính cùng dàn CPU có cấu hình vô cùng tốt, giữa hai chỗ ngồi còn có một tấm kính thuỷ tinh làm ngăn cách. Ngay đại sảnh lầu hai còn dán một bảng dấu hiệu "Cấm thuốc lá", hơn nữa có lẽ do đặt xen kẽ nhiều loại thực vật xanh, nên không khí cũng rất trong lành. Ở góc gần quầy tính tiền có đặt một kệ bán các loại snack cùng quà vặt, bên cạnh còn chu đáo đặt một bộ sofa dành cho khách ngồi nghỉ ngơi.

Lý Tưởng quả nhiên là khách quen của tiệm Net này, cậu chàng vô cùng quen thuộc mang đám bạn của mình đi đến trước quầy tính tiền, lấy ra một tấm thẻ hội viên VIP màu vàng đưa cho quản lý "Người đẹp, phòng ở lầu bốn còn ghế trống không? Tui muốn 4 chỗ."

Cô nàng quản lý dùng máy tính kiểm tra một chút, liền nhanh chóng ngước lên mỉm cười nói "Có chỗ trống, đưa mình giấy chứng minh, mình giúp các bạn mở quyền hạn."

Bốn người đưa chứng minh, sau đó đi lên vào phòng 406, đều tự vào chỗ trống.

Lý Tưởng mở máy tính, đăng nhập vào trò chơi, kéo danh sách bạn tốt ra nhìn một lèo, phát hiện hai người bên ký túc xá của Hà Húc Dương vẫn chưa online, liền quay sang nói với Lưu Xuyên "Hai tên còn lại chưa có lên mạng, chắc phải chờ tụi nó một lát quá. Hay vầy đi, tui đi qua bên chỗ 1v1 đánh mấy trận, làm mẫu kỹ năng Đường Môn cho ông coi ha?"

Lưu Xuyên cười "Ok, cậu đánh tôi nhìn."

Lý Tưởng suy nghĩ một chút, l��i quay qua hỏi Lưu Xuyên "À quên nữa, ông chơi lưu phái nào? Phải là lưu phái ám tiễn không?"

Lưu Xuyên nói "Tôi chơi khôi lỗi."

Lý Tưởng "..."

Một câu knock-out!

Tục ngữ nói rất đúng ha, lưu phái không giống nhau, làm sao cùng nhau chơi?

Đấy cũng chính là một trong những điểm đặc sắc của Võ Lâm——

Trong game, tổng cộng có tám môn phái cho người chơi lựa chọn gia nhập, bao gồm: Thiếu Lâm, Nga My, Võ Đang, Tiêu Dao, Minh Giáo, Cái Bang, Đường Môn, Ngũ Độc. Đây là những môn phái thường thấy nhất trong các tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng bất đồng với các tiểu thuyết võ hiệp, từng môn phái trong game lại có ba loại chi nhánh lưu phái khác nhau, cộng lại là hai mươi bốn loại chi nhánh lưu phái.

Tám đại môn phái, hai mươi bốn loại lưu phái, cũng chính là bối cảnh trụ cột nhất m�� Võ Lâm đặt ra.

Trong từng môn phái đều sẽ tự phân hoá các lưu phái, khiến cho cách chơi cũng trở nên đa dạng hoá hơn. Dù cho ngươi cùng đồng bọn của mình là sư huynh đệ đồng môn đi nữa, lựa chọn lưu phái bất đồng, trao đổi với nhau cũng sẽ có khi như kẻ nói gà người nói vịt, tóm lại là không có cách nào hiểu nhau.

Lưu phái khôi lỗi của Đường Môn...

Này lại là lưu phái được tất cả các người chơi nhất trí công nhận là thao tác phức tạp, khó chơi nhất...

Lý Tưởng có chút đau đầu mà nghĩ: Gà ơi là gà! Thân là một con gà, tại sao ông lại đâm đầu vào ngõ cụt lựa cái lưu phái như vậy chứ?

***

Đường Môn có thể nói là môn phái khá được giới game thủ Võ Lâm yêu thích cùng lựa chọn, Đường Môn bao gồm ba loại chi nhánh lưu phái với cách chơi khác nhau hoàn toàn——

Lưu phái ám tiễn, lưu phái ám khí cùng lưu phái khôi lỗi.

Lưu phái ám tiễn: vũ khí là trường cung, dựa vào cung tiễn viễn trình kềm chế đối thủ, khoảng cách công kích xa, phạm vi cũng rất rộng, dễ hiểu mà nói chính là loại "cung tiễn thủ hệ viễn trình" có vai trò vô cùng trọng yếu trong phụ bản lẫn cạnh kỹ trường.

Lưu phái ám khí: vũ khí là túi ám khí, lấy phi tiêu, ngân đinh cùng độc châm, etc... các loại ám khí làm thủ đoạn công kích chủ yếu, theo lộ tuyến "sát thủ" bạo kích cao, sát thương cao. Kỹ thuật ám sát hung tàn thường thường bùng nổ khiến đối thủ không kịp trở tay, rất thích hợp với loại tác chiến đơn độc dã ngoại.

Lưu phái khôi lỗi: vũ khí là triền thủ, trên triền thủ bao gồm vô số các sợi tơ dùng để điều khiến cơ quan khôi lỗi, dựa vào việc khống chế cơ quan khôi lỗi công kích cùng khống chế đối thủ, có thể xem như một loại "khôi lỗi đại sư" dùng cơ quan khôi lỗi tác chiến.

Lưu phái khôi lỗi chủ yếu là dựa vào nhánh cơ quan thuật của Đường Môn phát triển nên, lưu phái đặt ra vô cùng độc đáo, rất nhiều người chơi đều cảm thấy có thể khống chế cơ quan khôi lỗi Đường Môn quả thực là kool vô cùng, tiếc là cách thức thao tác của lưu phái này quá phức tạp, hình thành hai loại cực đoan giữa cao thủ cùng gà mờ—— khôi lỗi sư gà mờ, đi đi một hồi liền mất luôn khôi lỗi của mình, đừng nói tới chuyện khống chế khôi lỗi công kích kẻ thù, khôi lỗi của gà mờ thường xuyên bị chủ nhân ngu xuẩn của mình kéo vào góc tường, kẹt ở trong ấy không ra được...

Mà cao thủ khôi lỗi sư, lại có thể khống chế đồng thời nhiều khôi lỗi, đối với kẻ thù vây sát!

Trong giới nghiệp dư, khôi lỗi sư trình độ cao có thể đồng thời linh hoạt khống chế bốn đến năm khôi lỗi.

Mà trong lịch sử giới tuyển thủ chuyên nghiệp, từng xuất hiện một vị đại thần đỉnh cao của lưu phái khôi lỗi ——nghe nói hắn có thể đồng thời khống chế bảy khôi lỗi!

Mỗi người chỉ có mười ngón tay, đồng thời khống chế bảy cái khôi lỗi, trong thời gian cực ngắn hoàn thành việc bày trận đồng thời nhanh chóng bùng nổ, thao tác với độ khó cực cao, hiệu quả huyễn lệ vô cùng chói mắt, quả thực khiến người ta nhìn mà cứng lưỡi thẳng mắt.

Vị đại thần Đường Môn từng bằng kỹ thuật khiến giới tuyển thủ chuyên nghiệp lẫn nghiệp dư vô cùng khiếp sợ này, ID tên là "Hải Nạp Bách Xuyên", từng là đội trưởng dẫn dắt chiến đội Hoa Hạ đạt được thành tích đại mãn quán toàn năm, được fan hâm mộ thân thiết gọi là "Xuyên đội" hay "Xuyên thần", cũng là nam thần được vô số người chơi Đường Môn tôn sùng.

Người này rất hiếm lộ diện trước mặt truyền thông, tên thật không rõ, bộ dạng càng là dấu chấm hỏi, cảm giác vô cùng thần bí.

Tiếc là, nửa năm trước vị đại thần này đã tuyên bố rời liên minh, hiện vẫn chưa rõ tung tích.

______________________

Giải thích một chút

(1) Trong truyện có phân chia hai loại gamer, một là gamer online, tức là gamer chỉ chơi game online chứ không đi tham gia thi đấu chuyên nghiệp (bởi vì không đủ trình độ) tớ sẽ dịch là nghiệp dư, cùng với giới gamer tuyển thủ tức là những người coi việc thi đấu như ngh��� nghiệp của mình, tớ sẽ dịch là chuyên nghiệp. Về sau cứ thấy nghiệp dư tức là không phải tuyển thủ, tớ nói trước ở đây là vì về sau Lưu Xuyên sẽ khai quật các loại nghiệp dư và huấn luyện thành chuyên nghiệp, nên đề phòng trước kẻo có mấy bạn đọc khó hiểu mà bị loạn.

(2) Về đoạn chiến giới bảy và một mà Lưu Xuyên lỡ miệng, trong tiếng Trung thì bảy là [thất] và một là [nhất], hai từ này đọc gần âm.

Ban đầu tớ tính giữ nguyên là chiến giới đệ nhất – đệ nhị đệ tam tứ ngũ lục, nhưng mà sợ mọi người không thích, nên đặt ở đây hỏi tí, mọi người thấy chiến giới thứ nhất với chiến giới đệ nhất thì cái nào xuôi tai hơn, tại nếu giữ nguyên đệ nhất thì việc đồng âm giữa nhất và thất nó sẽ thuận hơn là ngồi giải thích như vầy...

(3) Về cái vụ [ Nhận thầu hồ nuôi cá ], hình như này là một cái chế giễu của dân mạng TQ về tình tiết trong phim "Sam Sam lai liễu", vai chính tổng tài Phong Đằng từng khí phách nói một câu "Anh muốn cho toàn bộ thế giới này đều biết, hồ cá này đã bị em nhận thầu."

Được rồi, tớ không coi phim nên sẽ dịch nguyên văn giải thích bên baike ha.

Câu này nguyên là từ một tình tiết như vầy.

Nam chủ giễu cợt là nữ chủ "Không biết thả dây dài câu cá lớn", nữ chủ liền ghen tuông bảo là "Trên bờ hồ có rất nhiều người" để cảm thán việc nam chủ giàu giỏi đẹp trai bị quá nhiều cô nàng mơ ước. Nam chủ lại cười, sau đó khí phách nói câu "Hồ cá này đã bị em bao thầu" để thổ lộ. Câu này đặt trong tiểu thuyết ngay thời điểm đó cũng thấy không có gì.

Dân mạng tỏ vẻ, họ cười nhạo chế giễu là bởi vì một vị tổng tài khí phách nhiều tiền lại đẹp trai như vậy, mà lời thổ lộ lại rất là "bình dân", nhận thầu một cái hồ cá thôi, làm sao thể hiện được thực lực cùng khí phách của tổng tài?

Cho nên kiểu "Nhận thầu" này nhanh chóng rộ lên khắp nơi, không ít người phun tào rằng "Đây là chuyện tình giữa bí thư chi bộ thôn quê cùng thiếu nữ nhà hắn."

Một vài kiểu ăn theo "Anh muốn cho toàn thế giới biết, sạp xiên que này là anh cho em bao thầu",

Quyển 1 - Chương 3: Đánh xếp hạng bi kịch

Lý Tưởng nghe Lưu Xuyên bảo mình theo lưu phái khôi lỗi bèn uyển chuyển đề nghị "Lưu Xuyên à, ông là dân mới tập chơi ha, mà thân là một tân thủ ý, tui thấy ông nên theo đường tiễn thủ đi, chứ khôi lỗi thao tác khó lắm!"

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Không sao, tại tôi thích chơi khôi lỗi thôi, luyện từ từ cũng được."

Nhìn ông bạn cùng phòng vẻ mặt mỉm cười, bình tĩnh lại ung dung, Lý Tưởng cũng xấu hổ không dám đả kích tiếp, đành nhiệt tình tiếp tục đề nghị "Khụ khụ, nếu như ông quyết định theo đường này, hay là thử nghiên cứu một chút mấy cái clip ghi hình của đại thần lưu phái này trước đi. Tui nhớ hình như trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp có một vị đại thần Đường Môn theo lưu phái khôi lỗi từng up rất nhiều video công lược về lưu phái này, tên là... tên gì ấy nhỉ..." Lý Tưởng gãi đầu lâm vào tự hỏi.

Lưu Xuyên nhắc nhở "Có phải là Hải Nạp Bách Xuyên không?"

Lý Tưởng vỗ vỗ ót "Đúng đúng, chính là Hải Nạp Bách Xuyên, cựu đội trưởng chiến đội Hoa Hạ, Hải Nạp Bách Xuyên. Ông cũng biết hả? Ồ ha, trong tên hắn cũng có cái chữ Xuyên, đừng nói là vì thích tên kia mà ông mới đi chơi khôi lỗi nha?"

Lưu Xuyên vẻ mặt bình tĩnh trả lời "Ừ, tôi rất thích anh ta."

Chu Hiểu Vũ ngồi cạnh cũng đồng ý nói "Tui cũng thích Xuyên đội lắm, ảnh có thể cùng lúc khống chế bảy con rối, lợi hại cực! Tiếc là ảnh tự nhiên rời Liên Minh, không biết là xảy ra chuyện gì nữa. Nhắc mới nhớ, hơn nửa năm rồi không nghe tin tức về Xuyên đội, không lẽ ảnh mắc phải bệnh nan y ta?"

Lý Tưởng phụ hoạ theo "Rất có thể!"

Lưu Xuyên "..."

Tôi khoẻ mạnh đứng một đống ở đây này! Mấy người đừng nguyền rủa tôi được không vậy?

Không muốn tiếp tục rối rắm bàn về vấn đề "Xuyên đội đi đâu rồi" nữa, Lưu Xuyên khéo léo chuyển chủ đề nói sang chuyện khác "Phải rồi, các cậu không phải định vào thi đấu xếp hạng sao? Hai đồng đội kia lên mạng chưa?"

Lý Tưởng quay lại nhìn danh sách bạn tốt, phát hiện hai người kia đã lên mạng, lập tức mời vào đội. Năm người nhanh chóng tổ thành một đội ngũ hoàn chỉnh, sau đó đăng ký vào danh sách thi đấu xếp hạng. Bởi vì đội chỉ có năm, thiếu một người, cho nên hệ thống sẽ ngẫu nhiên chọn một người đăng ký lẻ xếp vào đội.

Hệ thống xếp đội rất nhanh, đội năm người bọn họ bị ghép thêm vào một người lạ. Lý Tưởng tuỳ tay đánh vài chữ đơn giản ở kênh đội ngũ gọi vị đồng đội lạ kia sẵn sàng, mấy người còn lại cũng cùng nhau bấm chuẩn bị.

"Đội ngũ của bạn đã gia nhập vào danh sách các đội ngũ thi đấu xếp hạng, hệ thống đang giúp bạn tìm kiếm đối thủ, xin chờ một lát."

Khoảng 30 giây sau, hệ thống xứng đối thủ thành công, màn hình liền hiện ra hàng chữ——

"Đã ghép cặp thành công, đang vào bản đồ thi đấu ngẫu nhiên, đếm ngược 10, 9, 8,..."

Lý Tưởng vội vàng cầm headphone đeo lên, hô một câu ở kênh voicechat của đoàn đội "Sắp bắt đầu rồi, mọi người tập trung tinh thần ha, cố lên!" Ủng hộ sĩ khí xong, Lý Tưởng sực nhớ quay đầu nhìn Lưu Xuyên nói "Phải rồi, lát nữa tui phải chỉ huy trận đấu, có thể không rảnh giải thích các chi tiết cho ông hiểu..."

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Không sao, tôi xem các cậu đánh như thế nào là được."

Đếm ngược 10 giây chấm dứt, trận đấu chính thức bắt đầu.

Màn hình trước mặt mọi người đồng loạt chuyển thành khung cảnh một hòn đảo xinh đẹp đầy hoa đào, Lý Tưởng cùng đội ngũ của mình đồng thời xuất hiện ở điểm sinh ra tại bản đồ góc trái dưới cùng.

Hình thức thi đấu đoàn đội 6 người có quy tắc khá đặc biệt, lúc mới bắt đầu trận đấu, cả hai bên sẽ phân biệt xuất hiện tại điểm sinh ra ở hai điểm ở hai góc đường chéo bản đồ. Vị trí này cũng chính là đại bản doanh của phe bên mình, nhân vật của mình nếu tử vong sẽ sống lại ở chỗ này, lưu ý là nếu tử vong càng nhiều lần thì thời gian chờ đợi sống lại cũng sẽ càng lâu hơn.

Bản đồ đối chiến được lựa một cách ngẫu nhiên, có rất nhiều loại: trúc lâm, thành trấn, tuyết sơn, hoặc là đầm lầy... các loại bản đồ khác nhau đều sẽ mang đến lạc thú đối chiến khác nhau.

Mục đích của trận đấu là cướp đoạt ba cột lệnh kỳ được hệ thống cho xuất hiện ngẫu nhiên trên bản đồ, sau khi cướp lấy nhanh chóng mang lệnh kỳ về đại bản doanh của phe mình. Mỗi lần lệnh kỳ xuất hiện mới, đều sẽ được biểu hiện toạ độ trên bản đồ, đoạt càng nhiều lệnh kỳ cũng tương đương với đạt được thắng lợi cuối cùng.

Đơn giản mà nói, chính là hình thức "Đoạt kỳ chiến trên bản đồ ngẫu nhiên".

Bản đồ hệ thống lựa chọn cho đội của Lý Tưởng là "Đào Hoa Đảo". Bản đồ này khá xinh đẹp, khắp nơi tràn đầy cánh hoa đào hồng nhạt theo gió bay bay, ngay cả trên mặt đất cũng được trải một tầng hoa đào thảm. Hiệu quả 3D của game khiến cho cảnh tượng vô cùng sống động, nhưng đám người Lý Tưởng lúc này lại không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp hoa đ��o, mọi người đứng tập trung lại, bắt đầu thêm buff cho nhau, Lý Tưởng chỉ huy nói "Ok, chúng ta ôm đoàn đi đường giữa!"

Ôm đoàn đi đường giữa, đây là chiến thuật thường thấy trong trận đấu của đám gà mờ...

Bản đồ Đào Hoa Đảo tính ra không thuộc dạng khó, địa hình cũng không phức tạp, Lý Tưởng cùng đội ngũ của mình trực tiếp vọt về điểm lệnh kỳ xuất hiện ở trung gian bản đồ.

Năm người mới vừa đi đến chỗ rẽ, đột nhiên có một Minh Giáo từ sau đám đào thụ dày đặc xông ra, ngay lập tức vung thanh đao lạnh như băng bổ vào người bọn họ.

Lý Tưởng lập tức kêu lên "Có mai phục! Lên!"

——Mèn ơi, có mai phục mà cả đám không lo điều chỉnh vị trí, lại trực tiếp... xông lên?

Mấy người còn lại nghe lời chỉ huy của Lý Tưởng, lập tức xông lên, trong nháy mắt một đống kỹ năng ì đùng chớp lên.

Lý Tưởng tiếp tục chỉ huy "Giết buff trước! Mau mau mau lên! Mau giết buff!"

——Lúc này không phải nên giết tên Minh Giáo kia trước sao? Minh Giáo mới nãy vọt ra quá xa, đã sớm rời khỏi phạm vi trị liệu của buff phe nó rồi mà?

"Mặc xác cái tên Minh Giáo kia! Giết buff trước! Mau lên, giết buff trướcccc!!!"

Lưu Xuyên "..."

"Buff máu buff mau! Buff đâu cho miếng máu coi! Tui sắp chết rồi, cho máu coi!!"

Lưu Xuyên "..."

Kiểu chỉ huy quỷ quái gì đây? Lưu Xuyên thiệt sự là vô lực phun tào.

Biết là thực lực của đại đa số người chơi ở chiến giới bốn đều chỉ ở mức trung bình, nhưng trong mắt tuyển thủ chuyên nghiệp thì thực sự là yếu chết —— không biết tính toán sát thương, cũng không hiểu phương pháp di chuyển, không biết điều chỉnh khoảng cách, càng đừng nói tới quan sát lợi dụng địa hình...

Đây là điều thường thấy trong các game loại hình tranh tài, những người ở mức trình độ cao hơn, thủ pháp cùng ý thức cũng sẽ trở nên hoàn toàn khác biệt.

Trong thi đấu chuyên nghiệp, mỗi một loại hình bản đồ đều phải trải qua phân tích cùng nghiên cứu một cách vô cùng tỉ mỉ, tuỳ theo mà diễn sinh đủ loại chiến thuật, nào là bao vây, du kích, dương đông kích tây, dụ địch xâm nhập... Đám đội trưởng chiến đội giới liên minh đều là một đám đầy bụng ý xấu, bọn họ sáng chế ra vô số các loại chiến thuật. Thân là cựu đội trưởng chiến đội Hoa Hạ, vốn đã quen cách chỉ huy khi các trận đấu chuyên nghiệp, lúc này xem cách đánh rối tung rối mù của đám người Lý Tưởng, quả thực là trym đau tê tái...

Nhìn một lát, Lưu Xuyên không nhịn được mở miệng nhắc nhở "Các cậu trước lùi về núp đằng sau mấy cái cây..."

Lý Tưởng lúc này chém giết hăng máu đến đỏ cả mắt, hoàn toàn không nghe lời nhắc nhở của người bên cạnh, vẫn đang tiếp tục rống "Lên lên lên! Giết chết buff của tụi nó!!"

Lưu Xuyên chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bọn họ lần lượt biến thành điểm số cho phe kia.

Trận đầu nhanh chóng thua trận hạ màn, trận thứ hai cũng tiếp tục sắp sửa thua, Lý Tưởng tâm tình buồn bực, với tay khui lon Redbull đặt bên cạnh, ngửa đầu ực ực ực vài hớp, sau đó vô cùng khí phách nắm tay hô "Lại lần nữa!"

Lưu Xuyên thật rất muốn nói một câu: Bồ tèo, đánh kiểu cậu, có uống Redbull cũng vô dụng thôi à.

Thân là Đường Môn máu giấy, lại kh��ng chịu né tránh, trốn ở đằng xa tiến hành viễn trình công kích áp chế đối thủ, mà lại quang minh chính đại cùng đội hữu của mình xông lên, đôi lúc dưới cơn xúc động còn chạy xộc vào chỗ kẻ thù cứu người, chơi Đường Môn kiểu cận chiến xông pha lửa đạn như vậy, cũng coi như nhân tài...

Cơ mà, tốc độ tay của tên này cũng rất nhanh, phản ứng cũng nhanh hơn mấy người còn lại nhiều lắm.

Lưu Xuyên nhịn không được hỏi "Lý Tưởng, tốc độ tay của cậu hơn 220 không?"

Lý Tưởng trả lời "Hình như là 240 thì phải."

Tốc độ tay, có thể hiểu là số lần thao tác của ngón tay trong một phút đồng hồ, gọi tắt là APM.

Trong các các loại hạng mục tranh tài phối hợp đoàn đội của giới eSports quốc nội, 220 APM là mức tiêu chuẩn tốc độ tay mà mỗi tuyển thủ phải có. N��i cách khác, tuyển thủ trong giới chuyên nghiệp chính quy buộc phải sở hữu khả năng ấn 220 lần phím trong một phút, hơn nữa còn phải chuẩn xác nghĩ phím nào ấn phím đó, không được phép ấn sai dù chỉ là một phím.

Người bình thường có tốc độ tay ở vào khoảng 120 ~ 150, dựa vào tốc độ này thôi một tiếng cũng có thể gõ được vài ngàn chữ, từ đó có thể suy ra tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp nhanh tới cỡ nào. Đám người này mỗi lúc tán gẫu với nhau, gõ một đoạn thật dài đối với họ tương đương như copy&paste, cực nhanh.

Tốc độ tay 240 của Lý Tưởng, thực chất mà nói đã đạt đến mức trên tiêu chuẩn tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu được huấn luyện tốt, nói không chừng trở thành cao thủ cũng không phải chuyện đùa. Tiếc là lúc này cậu chàng có lẽ vẫn chưa ý th��c được vấn đề của mình nằm ở đâu, Lưu Xuyên cảm thấy khá là đáng tiếc.

Lý Tưởng tính cách thẳng thắng lại rộng rãi, làm người nhiệt tình lại rất nghĩa khí, đặc biệt luôn thích xông xáo đây đó, phong cách này rất thích hợp chơi Thiếu Lâm hoặc là Cái Bang, tóm lại là các loại môn phái cận chiến, chứ hoàn toàn không hợp với style của phái Đường Môn.

Liên tiếp thua ba trận, đội ngũ của Lý Tưởng một lần nữa trở về địa điểm chờ sắp xếp thi đầu, bắt đầu ghép đối thủ lại.

Lý Tưởng có chút khó chịu cúi đầu, cả người thoạt nhìn giống như trái cà héo ỉu xìu.

Lưu Xuyên nhìn cái ót của cậu ta, lên tiếng hỏi "Lý Tưởng, trước giờ cậu chơi Đường Môn không hả?"

Lý Tưởng gật đầu "Ừ..."

Lưu Xuyên uyển chuyển đề nghị "Không tính đổi môn phái chơi thử hả? Thí dụ như Thiếu Lâm vân vân..."

Lý Tưởng quay phắt lại, dùng ánh mắt nhìn tên ngốc liếc Lưu Xuyên một cái "Thiếu Lâm? Ông nói giỡn hả? Trang bị của Thiếu Lâm xấu bà cố. Với lại tui thấy đám Thiếu Lâm chỉ có mỗi khi đi phụ bản còn có chút tác dụng, đụng tới pk vô dụng gì đâu!"

Lưu Xuyên "..."

Cậu giỡn tôi hả!!

Đó là do đám gà mờ các cậu dù có đi đánh nhau cũng rất hiếm gặp Thiếu Lâm cao thủ! Mấy cậu có biết trong các trận pk đỉnh cao có bao nhiêu cái đại sư sắc bén không? Đại sư tay cầm phật châu khoác áo cà sa, vẻ mặt bi từ bi hỉ xả, vừa vào trận đấu bắt đầu đánh người là tên nào tên nấy đều biến thành hung tàn đến phát sợ, có tin cỡ trình độ như cậu mà gặp phải một vị đại sư lợi hại, chỉ có nước nằm vật ra để người ta đánh hay không? Đánh tới không hoàn thủ được ấy!!

Lưu Xuyên bất đắc dĩ nhìn Lý Tưởng "Tôi nghĩ cậu nên thử chơi Thiếu Lâm một lần xem sao, chứ chơi Đường Môn mãi như vậy không thấy chán hả?"

Lý Tưởng xua tay nói "Nâu nâu nâu, ông không hiểu đâu! Tui chỉ chơi Đường Môn!"

Lưu Xuyên "..."

——Bạn phòng ngu xuẩn nhất định không chịu trị liệu, nên làm sao đây?

Lưu Xuyên đề nghị Lý Tưởng thay đổi phái chơi, Lý Tưởng trả lời: Ông không hiểu!

Lưu Xuyên nhìn một người chơi game, chỉ cần xem cách ấn phím liền biết trình độ người nọ ở mức nào, có không gian tiến bộ hay không. Lý Tưởng tốc độ tay rất nhanh, tiếc là thao tác nát bét, một tên có thiên tư như vậy mà lại vô thức đi đường vòng không hề tự giác, rõ ràng là do cậu ta chưa bao giờ gặp một vị sư phụ đáng tin cậy suốt quá trình chơi game... Lưu Xuyên thật sự rất muốn nhắc nhở giúp đỡ cậu ta một chút.

...Chỉ tiếc là cậu chàng không hề nghe, nhất định không muốn trị liệu, nhất định muốn tiếp tục men theo con đường đi đến "Đường Môn phái" hắc ám không có đích đến tới cùng.

Lưu Xuyên cũng không thể nói toạc ra: kỳ thực tôi là cựu đội trưởng chiến đội Hoa Hạ – Hải Nạp Bách Xuyên, bồ tèo cứ nghe tôi là chuẩn...

Nếu như nói như vậy, phỏng chừng cậu ta càng không tin mà ngược lại cảm thấy đầu óc mình bị nước vào...

Huống hồ, lần này trở về trường, Lưu Xuyên cũng không muốn công khai thân phận của mình.

Nếu như bị người khác biết anh là Hải Nạp Bách Xuyên, là đội trưởng cũ của Hoa Hạ, sau đó đi đâu cũng bị đám đông vây xem, vậy liền không ổn...

Quá trình thi đấu xếp hạng của Lý Tưởng vẫn tiếp tục diễn ra trong bi kịch, Lưu Xuyên nhìn vài trận, thật sự rất đau...trym.

Vì thế, anh sáng suốt quyết định chạy trước "Khụ khụ, Lý Tưởng, tôi có chút việc phải về ký túc xá trước, đi ha."

Lý Tưởng vẫn đang ủ rũ, nghe thấy lời này liền ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên một cái, sau đó hữu khí vô lực vẫy tay với Lưu Xuyên nói "Đi đi, tui nghỉ chút rồi đánh thêm vài trận..."

Thua nhiều trận như vậy mà không hề nản lòng, vẫn tiếp tục dũng cảm tiếp tục xông lên cho người ta farm mạng như vậy...

Hình ảnh kia thực đẹp, đến mức Lưu Xuyên không đành lòng nhìn tiếp, đành xoay người rời đi trước.

_____________________

Giải thích chút

+ Đánh xếp hạng: nguyên vă là bài vị tái, nếu ai có hay chơi mấy game có cái vụ thi đấu pvp cũng biết mà ha, thường là tổ 1 đội sau đó random xếp với 1 đội khác có thực lực (hoặc điểm) tương đương mình, sau đó đánh với nhau, thắng có điểm, thua thì bị trừ, dựa vào điểm ��ó mà lên hạng hoặc xuống hạng.

Ở VN hình như nó bị gọi là "rank" hoặc "ranking"

+ Khôi lỗi: con rối

Ở đây mỗi khi dùng theo lưu phái, theo đường, hoặc gọi khôi lỗi sư, tớ đều sẽ dùng khôi lỗi. Ngược lại khi mà bảo là khống chế bao nhiêu hay là khống chế như thế nào, tóm lại là lúc thi đấu mô tả, hoặc kể lại thuật lại, tớ đều sẽ dùng chữ con rối. Nói nôm na khôi lỗi là từ dùng khi nhắc đến lưu phái, còn con rối là từ dùng trong các trường hợp còn lại.

+ Trong phần mô tả trận đấu của đội Lý Tưởng, có câu của Lưu Xuyên là [không lo điều chỉnh lại vị trí], ở đây tớ giải thích một xíu, thuật ngữ dùng trong truyện là "tẩu vị", tức là vị trí hành tẩu, hiểu nôm na như hướng đi hoặc cách đi của người chơi.

Hay thấy trong mấy truyện võng du, mô tả các đại thần là "Tẩu vị phong tao", tức là nói người này cách di chuyển rất là "pro" rất là đỉnh, nếu có ai từng chơi các loại game có các kiểu pk đối kháng 1v1 (như JX3, hoặc Tiếu ngạo giang hồ, etc) sẽ thấy cách di chuyển khá là quan trọng trong pk, nó giúp người chơi tránh né công kích từ đối thủ, hoặc là tăng thêm tính bất ngờ cho các đòn công kích của bản thân, vân vân... tóm lại mà nói đó là cái chỉ có thể luyện ra từ từ.

Nói xa rồi, ở chỗ này Lưu Xuyên nói "tẩu vị", tức là nói cách di chuyển của đội Lý Tưởng, vì cho phù hợp với nghĩa cảnh, nên tớ sửa lại là vị trí. Ở đây giải thích cho bạn nào thấy khó hiểu ha ^_^

+ Phun tào hay thổ tào (吐槽): một kiểu nói móc, chế giễu một hành vi hoặc lời nói của đối phương, đại khái đi, đa số là mang nghĩa hài hước. Tớ quen dùng phun tào nên giữ nguyên, tại thấy thổ tào nó...là lạ.

Quyển 1 - Chương 4: Anh là ai?

Tiệm Net cách trường học cũng không xa, nên Lưu Xuyên đi bộ một lát liền trở về ký túc xá.

Lúc này cả phòng ký túc chỉ còn mỗi mình anh, Lưu Xuyên nhàm chán liền bước ra ngoài ban-công, nheo mắt nhìn về phía cảnh đêm xa xa.

Trời lúc này đã tối đen, các dãy đèn đường màu vàng ấm từng chuỗi từng chuỗi kết lại cùng nhau, giống như một dãy mắc xích màu vàng bao quanh toàn bộ khuôn viên trường. Phía trước ký túc xá đèn điện sáng trưng, trên quảng trường cách đó không xa giống như có học viện nào đang tổ chức hoạt động, một cái sân khấu lấp lánh đèn màu được dựng ở giữa, thi thoảng bộc phát ra những giai điệu vui nhộn dễ nghe từ các thùng loa đặt trên sân khấu.

Có lẽ là bởi vì rời đi nơi này lâu lắm, nên rất nhiều thứ trong trường Lưu Xuyên đều gần như là quên mất.

Anh nhịn không được khẽ bật cười, khoác tay dựa vào lan can bảo hộ, ngửa mặt đón nhận cơn gió buổi đêm thổi phất vào người.

Ngọn đèn ấm vàng nơi ban-công soi rõ gương mặt rõ ràng góc cạnh của anh, khoé môi hơi hơi mỉm cười, khiến người khác nhìn vào liền có loại cảm giác dễ thân cận.

Tiếc là, chỉ có ai quen thuộc với Lưu Xuyên mới biết, cái tên cả ngày đều cười tủm tỉm này tính cách ác liệt đến cỡ nào.

Cả đám bạn bè ai cũng nhất trí một câu: Nhìn bộ dạng cong cong khoé môi cười tủm tỉm của Lưu Xuyên rất là gợi đòn!

Người này bề ngoài đứng đắn muốn chết, nhưng phong cách lúc thi đấu thì lại bỉ ổi vô cùng, đấu pháp thường dùng nhất là điều khiển bảy cơ quan con rối bao vây đối thủ, bản thân thì tránh né ở góc thật xa, tìm mọi cách làm cho con rối nổ tung giết chết đối thủ, sau đó ở kênh chat phụ cận gõ một dãy biểu tình cười đến sung sướng thật dài thật dài... quả thực là hạ lưu đến chịu không nổi!

Thế nên đám "bạn bè" kia nhìn thấy Lưu Xuyên bất kể là làm gì đều rất là muốn đánh anh một trận, vô số tuyển thủ chuyên nghiệp muốn "hành" anh vài trăm lần để giải hận, nhưng đến nay vẫn chưa có ai thành công hành hạ đến chết vị cao thủ đứng đầu Đường Môn này...

Lúc anh vẫn còn thi đấu, rất nhiều đội trưởng khi đối chiến với Hoa Hạ đều có chung một mệnh lệnh ưu tiên đối với đội viên của mình: tập trung đánh Lưu Xuyên! Giết Lưu Xuyên trước! Mau chóng hạ Lưu Xuyên!

Không biết bao nhiêu người hận anh đến nghiến răng trợn mắt, cũng không thiếu kẻ ở sau lưng vẽ vòng tròn nguyền rủa anh...

Mà đối tượng bị nguyền rủa ấy, giờ phút này đang dựa vào vòng bảo hộ lan can hóng gió đêm, hai mắt híp lại, cười đến vô cùng sung sướng...

Trở về trường đại học, gặp được mấy cậu bạn phòng 301 cho anh ấn tượng vô cùng tốt, phòng trưởng Lý Tưởng tuy nhị nhưng lại rất tốt bụng, có một chút khiến Lưu Xuyên cảm thấy ngoài ý muốn là mấy người cùng phòng ai cũng chơi Võ Lâm.

Thật ra lúc trước Lưu Xuyên tiếp xúc với Võ Lâm, cũng là do đám bạn phòng rủ rê cùng chơi.

Lúc ấy, Võ Lâm chỉ mới vừa mở bản thử nghiệm beta, liên minh tuyển thủ vẫn còn chưa thành lập, càng đừng nói tới cái gì chiến đội tuyển thủ... Tất cả mọi người đều cùng nhau chơi game, cả đám công hội lớn mỗi ngày đều mở chiến mắng chửi nhau trên kênh thế giới, trên thiếp ba mỗi ngày đều có vài cái 818 về tiểu tam tiểu tứ, kẻ thì mê chui hang phụ bản, kẻ thì tranh giành boss, người thì khoe ảnh chụp phong cảnh, đứa thì khoe khoang trang bị, náo nhiệt vô cùng...

Khu 1 Điện Tín: Ức Giang Nam.

Server có thể xem như nơi tập trung của đám game thủ lâu đời nhất Võ Lâm...

Về sau cùng mấy đứa bạn cùng nhau dấn thân vào liên minh tuyển thủ, liền không có thời gian bận tâm tới giới game nghiệp dư nữa, bây giờ ngẫm lại cũng cảm thấy có chút hoài niệm...

Lưu Xuyên đang nhàm chán nhớ lại mấy chuyện xưa lắc xưa lơ thì, đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh gõ cửa rất có quy luật đều đặn.

Cốc cốc cốc....

Cốc cốc cốc...

Cốc cốc cốc...

Tiếng gõ cửa này h���t như một cái " máy phát lại " vậy, tần suất cùng tiết tấu của cả ba lần gõ đều cực kỳ giống nhau.

Không lẽ là tên nhị hoá Lý Tưởng quên mang theo chìa khoá sao ta?

Lưu Xuyên có chút buồn bực xoay người đi mở cửa.

——kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán của anh, ngoài cửa là một nam sinh hoàn toàn xa lạ.

Nam sinh cao khoảng một mét bảy mươi lăm, so với Lưu Xuyên thấp cỡ nửa cái đầu, da tay của cậu ta rất trắng, mái tóc lại đen như nhiễm mực, bộ dáng vô cùng thanh tú văn nhã. Trên người mặc áo sơ-mi trắng phối hợp với quần bò xanh lam nhạt, ăn mặc vô cùng đơn giản lại sạch sẽ, khiến người khác nhìn vào liền thấy nhẹ nhàng lại khoan khoái, dễ chịu vô cùng.

Nam sinh ôm một chồng sách tham khảo dày cộm, trên sống mũi đeo một gọng kính màu đen, ánh mắt đằng sau đôi thấu kính sạch sẽ trong vắt như vừa được tẩy rửa, trên người cậu tản ra một loại khí chất trí thức văn hoá, thoạt nhìn tựa như một nhà học thuật...

Lưu Xuyên nhìn vào ánh mắt của nam sinh, thấy được trong đáy mắt ấy phản chiếu ra hình ảnh của mình.

...Là ai vậy?

Lưu Xuyên còn chưa kịp hỏi, nam sinh trước hết sửng sốt khi nhìn thấy anh, cậu đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, vô cùng nghi hoặc hỏi "Anh là ai?"

Lưu Xuyên "..."

Dù cho Lưu Xuyên có cỡ nào bình tĩnh đi nữa, cũng bị một câu "Anh là ai" này khiến cho suýt nữa té ngửa!

Bồ tèo! Cậu tới cửa phòng người ta gõ cửa còn hỏi tôi là ai nữa?

Lưu Xuyên vừa định mở miệng nói chuyện, nam sinh lại ngẩng đầu nhìn bảng ghi số phòng, vô cùng chân thành nói "Xin lỗi anh, lúc nãy đi thiếu một tầng, phòng của tôi là 401 mới đúng."

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lưu Xuyên, nam sinh ôm chồng sách bình tĩnh xoay người bước đi.

Lưu Xuyên "..."

Một lát sau, cửa phòng ký túc xá 401 một lần nữa vang lên tiếng đập cửa vô cùng quen thuộc kia.

Cốc cốc cốc...

Cốc cốc cốc...

Lần này gõ cửa kiểu " máy phát lại " vừa mới vang lên hai lần, cửa liền mở, một nam sinh cười nói "Trạch Văn, ông lại quên mang chìa khoá?"

Nam sinh bị gọi là Trạch Văn vô cùng bình tĩnh gật đầu "Ừ, lúc nãy đi thiếu một lầu, gõ cửa nhầm dưới lầu ba..."

Cửa bị đóng lại, đối thoại của hai người cũng bị ngăn cách.

Hoá ra là đi nhầm phòng thật...

Lưu Xuyên liếc mắt nhìn cầu thang cạnh phòng mình, bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó xoay người đóng cửa phòng lại.

***

Tối đó ��ám người Lý Tưởng trở về rất khuya, cả ba đều ỉu xìu, Lưu Xuyên nhìn liền biết ba tên này thua te tua lắm mới như vậy.

Không nghe lời người lớn, chịu thiệt là ráng chịu.

Thấy chưa, không chịu trị liệu nên đánh xếp hạng thua liên tục mười trận đấy!

Ba người kia mặt co mày cáu, vừa ngã xuống giường liền ngủ vùi. Lưu Xuyên cũng không muốn nhiều lời, tự mình đeo tai nghe nằm trên giường chơi mấy ván Tiết tấu đại sư.

Vừa login vào WeChat liền phát hiện trong group bạn bè thông báo có một tin tức mới "Hôm nay đi đón tân sinh, gặp được một tên, hắn chơi Tiết tấu đại sư lợi hại như quỷ ấy, nhìn hắn tuỳ tiện gõ mà combo cũng hơn một ngàn, nhìn hắn chơi mấy ván mà cảm giác như sắp sửa nhận không ra trò này vậy! Mệt quá không muốn yêu nữa!"

Lưu Xuyên nhìn thấy chợt nhớ tới cô nàng nhiệt tình gặp được ở nhà ga lúc sáng, hình như tên Giang Tuyết, cô nàng tự giới thiệu là lớp trưởng A1 hệ lịch sử nhỉ?

——Khoan khoan? Vậy tức là lớp trưởng lớp mình học rồi?

Vì thế Lưu Xuyên vô cùng lễ phép dùng vẻ mặt mỉm cười trả lời bên dưới tâm trạng của cô nàng "Không cần phải bực như vậy đâu lớp trưởng, nhớ nhắn cho tôi thời khoá biểu học kỳ này ha:)"

:) — chính là biểu tình điển hình của Lưu Xuyên.

Ánh mắt chân thành, khoé miệng cong cong khẽ cười, cả gương mặt tủm tỉm thoạt nhìn rất là thuần khiết vô hại...

Nhưng thực tế thì sao? Cả đám người quen với Lưu Xuyên chỉ muốn tặng cho anh hai chữ: Ha ha...

Giang Tuyết nhìn thấy lời bình luận của Lưu Xuyên, suýt chút hộc máu "Anh anh anh... anh học chung lớp chúng tôi sao?"

Lưu Xuyên đáp "Đúng vậy, tên tôi là Lưu Xuyên, lúc trước tạm nghỉ học, bây giờ phải về học tiếp, sau này sẽ cùng học chung lớp với mọi người:)"

Giang Tuyết nhìn tới đây, hai mắt biến thành màu đen.

—— Cái đậu! Hoá ra tên này là "thần nhân" mà cô Lâm Phương từng đề cập với mình sao!!

Lưu Xuyên – thần nhân hệ lịch sử, năm đó lúc còn học ở trường cũng từng là một nhân vật phong vân, tài ăn nói cực tốt, từng đoạt vài giải thưởng trong các trận thi hùng biện. Có tin đồn là hình như ba anh ta có chút quan hệ trong ngành công tác lịch sử, nói chung là người này từ bé đã xem thư tịch lịch sử thay cho truyện cổ tích. Bình thường ở ký túc xá cũng ít thấy anh ta đọc sách hay giải đề, nhưng cứ đến các kì thi thành tích bao giờ cũng rất cao, có thể nói anh ta là loại hình thiên tài khiến người khác chỉ có thể hâm mộ đố kị nhìn lên.

Nhưng là đến năm thứ ba đột nhiên anh ta xin nghỉ học tạm rồi biến mất, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa rõ.

Giang Tuyết tuy là sinh viên hệ lịch sử, nhưng cách nhau tận ba năm học, nên lúc trước cô nàng cũng chưa từng gặp Lưu Xuyên, chỉ nghe một vài lời đồn đãi kể lại từ mọi người, mấy hôm trước cô nàng cũng rất kinh ngạc khi nghe cô Phương bảo nhân vật truyền kỳ này sắp trở lại trường tiếp tục chương trình học. Càng không ngờ là hôm nay ở nhà ga lại gặp được anh ta...

Giang Tuyết đưa tay xoa xoa thái dương, bấm mở khung tán gẫu WeChat, phát thời khoá biểu các chương trình học cho Lưu Xuyên "Số khoá của học kỳ này cũng không nhiều lắm, nhớ hôm đi học phải mang theo thẻ học sinh, tôi phụ trách thu thẻ học sinh của cả lớp để đi đăng ký đóng dấu ở phòng giáo vụ."

Lưu Xuyên trả lời "Biết rồi, cảm ơn lớp trưởng. Ngủ ngon." phía sau còn kèm theo biểu tình vẫy tay chào tạm biệt.

Giang Tuyết đột nhiên nhớ tới một sự kiện "Phải rồi, cuối tuần trường có tổ chức thi đấu Tiết tấu đại sư đó, anh chơi siêu như vậy, có tính tham gia không?"

Lưu Xuyên không đáp lại.

Giang Tuyết nói tiếp "Trận đấu này là do hội học sinh cùng hiệp hội eSports của trường hợp tác tổ chức, có cả thương gia tài trở nữa, phần thưởng dành cho giải nhất là một chiếc iPad, tui thấy anh có thể đi thi đấu thử xem, trình của anh lợi hại vậy muốn đoạt giải nhất cũng không phải chuyện khó đâu!"

Lưu Xuyên vẫn không đáp lại.

Giang Tuyết nghi hoặc hỏi "Ngủ rồi hả?"

Tin tức gửi đi, như trước chìm đáy biển...

Giang Tuyết "..."

Tên này thật sự chớp mắt là ngủ rồi sao?

***

Giang Tuyết quả thật đoán không sai, sáng sớm hôm sau lúc cô nàng đang rửa mặt thì di động đột nhiên vang lên thanh âm có tin tức từ WeChat, là tin nhắn trả lời của Lưu Xuyên "Xin lỗi hen, tối qua mệt quá nên ngủ quên luôn."

Giang Tuyết "..."

Bất đắc dĩ đánh răng cho xong, Giang Tuyết mới trả lời lại "Anh tính tham gia không?"

Lưu Xuyên hỏi lại "Giải nhất thưởng một cái iPad đúng không?"

Giang Tuyết nói "Đúng vậy, giá một cái iPad bây giờ cũng hơn ba ngàn tệ đó, may là lần này kéo được nhà tài trợ, cho nên phần thưởng giải nhất mới được một cái iPad."

Lưu Xuyên nhắn một cái biểu tình mỉm cười "Nghe cũng không tệ, đáng thử xem sao. Vậy đi, tôi sẽ cố luyện tập, tới chừng đó nếu được giải nhất liền mời lớp trưởng ăn cơm."

Giang Tuyết trả lời "Ok, tôi nhắn cho anh phương thức liên lạc với người phụ trách ha, anh chỉ cần nhắn tin báo danh cho nhỏ là được."

***

Ngày 1 tháng 9, C đại chính thức khai giảng, trong sân trường đâu đâu cũng thấy tân sinh mặc trên người quân trang màu xanh lục, khẩu hiệu huấn luyện quân sự vang lên không dứt bên tai.

Lưu Xuyên ăn xong cơm trưa liền đi bộ vòng vòng trong sân trường tiêu cơm, quả nhiên thấy được các loại poster tuyên truyền về trận đấu Tiết tấu đại sư như lời Giang Tuyết nói, ban tổ chức là hội học sinh cùng với hiệp hội eSports của trường. Phần thưởng giải nhất là một chiếc máy tính bảng iPad, giải nhì với giải ba là một bộ smartphone. Trận đấu quy mô trường học thôi mà có thể tổ chức được như vậy quả thực cũng rất hiếm thấy, coi bộ lần này kéo được nhà tài trợ rất hào phóng.

Lưu Xuyên đứng trước tấm poster nhìn một lát, trong lòng hơi nghi hoặc —hiệp hội eSports? Bây giờ trường đại học cũng lưu hành hiệp hội eSports nữa sao?

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc "Trạch Văn, ông tính báo danh tham gia thi đấu cái này hả?"

Lưu Xuyên quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy nam sinh tối hôm qua đi nhầm phòng đang đứng ở một cái poster khác, vô cùng chăm chú nhìn cách thức báo danh của trận đấu. Vẻ ngoài văn nhã thanh tú, làn da trắng nõn, trên sống mũi đeo gọng kính đen, thần sắc chăm chú thật lòng nhìn poster, cậu ta như vậy khiến người khác cứ ngỡ như đang nhìn một nhà khoa học gia đang nghiên cứu công thức toán học vô cùng phức tạp nào đó vậy!

Một lúc sau, nam sinh đưa tay đẩy kính mắt, kết luận nghiên cứu của mình một câu "Tớ thích phần thưởng giải nhất."

Lưu Xuyên "..."

Bạn cùng phòng Hà Húc Dương đứng cạnh cũng hưng phấn phụ hoạ "Đúng đó! Giải nhất thưởng cho nguyên cái iPad, không phải mấy hôm trước cậu bảo là muốn mua một cái iPad sao? Hay là cậu tham gia trận đấu này đi, không chừng đoạt được giải nhất được cái iPad, vậy là có thể tiết kiệm vài ngàn tệ rồi!"

Nam sinh nghe vậy ngẫm nghĩ một lát, sau đó mới gật đầu đồng ý nói "Ừm, vậy tôi báo danh thử xem."

Dứt lời, cậu ta liền lấy điện thoại ra, tại chỗ nhắn tên cùng với mã số học sinh gửi đi báo danh.

Lưu Xuyên thấy vậy trong lòng bật cười: Bồ tèo, cậu biết là iPad này xem như vật trong lòng bàn tay tôi rồi không? Cậu tưởng hạng nhất dễ đoạt như vậy sao? Có tôi ở đây xem như là cho cậu thất vọng mà về rồi.

Lưu Xuyên bước đến trước mặt hai người, khoé môi cong lên, mỉm cười nhìn nam sinh văn nhã chào hỏi "Tình cờ thật ha, cậu cũng tham gia thi đấu lần này?"

Nam sinh quay sang nghi hoặc liếc nhìn Lưu Xuyên một lúc, hỏi "Anh là ai?"

Lưu Xuyên "..."

Một lần nữa, Lưu Xuyên lại bị ba chữ "Anh là ai" này knock-out trong nháy mắt...

Tiểu kịch trường

Trạch Văn: Bạn là ai? chúng ta có quen biết nhau không?

Nữ sinh: Che mặt khóc chạy mất, tan nát cõi lòng....

Trạch Văn: Bạn là ai? chúng ta có quen biết nhau không?

Hà Húc Dương: Tôi là bạn cùng phòng kế vách giường đó bạn à.

Trạch Văn: Bạn là ai? chúng ta có quen biết nhau không?

Lý Tư��ng: Khụ khụ, tôi là người uống nước với cậu hôm kia!!! nhớ kĩ một chút, tôi là Lý Tưởng!

Trạch Văn: Anh là ai? chúng ta có quen biết nhau không?

Lưu Xuyên (mỉm cười, một tay lấy người nào đó kéo vào trong ngực cúi đầu hôn)

Trạch Văn:.....

Sau khi hôn xong.

Lưu Xuyên (cười tủm tỉm): Như vậy sẽ làm chứng mặt manh không quên được, đúng không?

Ngô Trạch Văn một quyền tấu hướng mặt Lưu Xuyên.

Lưu Xuyên:.... chiêu

Trong nhà có bà xã mặt chứng mặt manh, Lưu Xuyên mỗi ngày đều phải dùng phương pháp mạnh làm cho Ngô Trạch Văn nhớ kỹ anh! ha ha!


Load failed, please RETRY

Batch unlock chapters

Table of Contents

Display Options

Background

Font

Size

Chapter comments

Write a review Reading Status: C2
Fail to post. Please try again
  • Writing Quality
  • Stability of Updates
  • Story Development
  • Character Design
  • World Background

The total score 0.0

Review posted successfully! Read more reviews
Report inappropriate content
error Tip

Report abuse

Paragraph comments

Login